ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 268

Người đàn ông trung hậu đó đã từng có khuôn mặt hồng hào, hơi phát
tướng, bây giờ đỉnh đầu đã trọc lốc, làn da xuất hiện những vệt màu trắng,
xám không khỏe mạnh, toàn cơ thể gầy trơ như củi, hai gò má hõm sâu
xuống.

Lâm Hề Nhị thở hắt ra, nói: “Ta suýt nữa thì… không nhận ra ông ấy nữa”.

Thiên Hạ nói chậm rãi: “Một người đàn ông năm mươi tuổi, bị một đám
người đánh đập, nằm viện hai tháng trời, nhớ một người phụ nữ chẳng kể
ngày đêm, tinh thần bị tổn thương. Tật cũ bệnh mới trong phút chốc ập tới,
trái tim nhanh chóng bị lão hóa. Chỉ sợ ông ấy không trụ được bao lâu nữa”.

“Cô cần tôi bên ông ấy trong những ngày cuối cùng phải không?” Lâm Hề
Nhị hạ giọng, “được thôi, coi như ta trả ông ấy ân tình suốt mười năm”.

“Không. Vẫn còn tia hy vọng cuối cùng, bác sĩ chủ trị nói phẫu thuật tim
còn có có tỉ lệ thành công 25%, con hy vọng dì giúp cha con ổn định tinh
thần, đưa ông ấy vào phòng phẫu thuật”.

Lâm Hề Nhị gật đầu, bước nhanh tới bên đầu giường của ông ấy, khẽ ngồi
xuống bên cạnh giường, dùng những âm thanh đã từng dịu dàng với ông,
gọi: “Khởi Thước, Khởi Thước, mau tỉnh đi”.

Ngôn Khởi Thước không có chút phản ứng, bà khẽ cúi người xuống, tiếp
tục gọi: “Khởi Thước, em là Hề Nhị đây, em quay về thăm anh đây”.

Người nằm trên giường dường như nghe thấy, màn hình điện tâm đồ đột
nhiên tăng cao, ông chầm chậm mở đôi mắt đùng đục màu xám, quay đầu
lại một cách cực kỳ chậm rãi, từ từ nhìn thẳng Lâm Hề Nhị. Thực sự nhìn
thấy bà ấy, ông khẽ hé miệng, giống như là gọi, nhưng khẽ tới mức cơ hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.