ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 330

Ánh mặt trời len qua lá cây chiếu lên người anh, ánh lên những vệt ánh
sáng.

Hương hoa tử đinh hương nồng đậm lan về phía cô, cô nở nụ cười với anh,
cất tiếng chào: “Chào anh, tên em là Ngôn Thiên Hạ”.

Anh nghe tiếng chào thì quay mặt lại, cười nhẹ với cô, vừa thân thiết mà lại
vừa xa xôi: “Khưu Lạc.”

Năm đó cô 15 tuổi, anh 17 tuổi. Lần đầu tiên anh đến nhà họ Ngôn.

Cha gọi anh là Lạc Lạc, nên cô cũng theo thế mà gọi anh là Lạc Lạc. Cha
nghĩ cô không quen có thêm một người anh trai nên cũng không bắt cô phải
thay đổi cách xưng hô.

Có lẽ Thiên Hạ vốn chưa từng coi anh là anh trai, mà chỉ là một người con
trai bỗng nhiên đến ở cùng gia đình mình.

Thiên Hạ đoán, có lẽ cuộc sống trước đây của anh không được thuận lợi,
người mẹ đơn thân mang theo một đứa trẻ chắc chắn là phải chịu rất nhiều
cực khổ.

Nhưng cô lại coi thường Lâm Hề Nhị, cũng đánh giá thấp Khưu Lạc.

Chẳng mấy chốc cô đã phát hiện ra, dù ở mặt nào Khưu Lạc cũng vô cùng
xuất sắc, vô cùng thông minh, làm việc gì cũng rất ung dung nhã nhặn, xem
ra việc gì cũng đều rất đơn giản và sơ sài. Sự sơ sài đó không phải bắt
nguồn từ sự tự ti mà trái lại nó là sự kiêu hãnh lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.