ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 391

Anh giật mình không dám tin cô gái đó là Thiên Hạ.

Đèn xanh sáng, lái xe đang chuẩn bị khởi động thì anh nói: “Dừng xe!”.

Những chiếc xe phía sau do bị tắc lại nên đã bắt đầu bóp còi. Cẩn Du nhìn
bóng hình mỏng manh ấy và hỏi lái xe: “Có ô không?”

“Có, ở đây có một cái”. Lái xe đưa cho anh một chiếc ô đen rất bình
thường.

“Anh ở đây đợi tôi một lát”. Cẩn Du mở cửa xe rồi bật ô chạy ra ngoài.

Đôi giày được làm hoàn toàn bằng tay và bộ comple của anh đã bị ướt, anh
cũng chẳng để tâm mà cứ chậm rãi bước đi trong mưa. Bên tai anh cảm
thấy vô cùng yên tĩnh, giống như cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào bên
ngoài, chỉ còn lại mộng cảnh tươi đẹp giữa anh và cô.

Anh men theo sau các xe đỗ và đến phía sau cô, cụp ô lại, những giọt nước
mưa bắn vào mặt anh và nhỏ xuống thành hàng, chảy dài trên má xuống
chiếc cằm thanh tú, bộ complet trên người cũng sắp ướt hết.

Anh nhẹ nhàng đặt chiếc ô ở bên thành ghế, sau đó quay người bước đi.

Anh biết khi Thiên Hạ đau đớn cô không muốn ai nhìn thấy, và anh cũng
biết bản thân mình không phải là người có thể giải thoát những nỗi đâu của
cô.

Anh còn nhớ mình đã nói sẽ không yêu cô nữa, sẽ không lấy cô nữa. Chỉ là
muốn mang cho cô một chiếc ô mà thôi, chỉ thế mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.