ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 393

Trời dần tối, phố đèn bắt đầu rực sáng. Dưới ánh đèn màu vàng cam có thể
nhìn thấy những hạt mưa bụi nhỏ đang bay theo gió.

Xe về đến nhà họ Ngôn đã là bảy giờ tối. Thiên Hạ mở túi lấy tiền trả xe
mới phát hiện thấy có hai mươi sáu cuộc gọi nhỡ trên màn hình.

Giống như có thứ gì đó vừa chạm vào dây thần kinh của cô, trái tim lại bắt
đầu đau.

Cô kiểm tra cuộc gọi, đều là số nhà gọi đến. Là Khưu Lạc? Điện thoại của
anh ấy ở trong túi cô cho nên chỉ còn cách về nhà gọi máy bàn cho cô.

Sau khi trả tiền xong Thiên Hạ rảo bước vào nhà và bấm chuông.

“Là Thiên Hạ à?” Cô không ngờ lại nghe thấy giọng anh.

Cô nói với máy phát: “Ờ, ừ”.

Cánh cửa sắt từ từ mở ra, khoảng giữa càng lúc càng rộng, cô đứng giữa và
nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đội mưa chạy về phía cô. Bước
chân vội vàng, dáng người của anh như xiêu vẹo dưới ánh đèn vàng, mái
tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh giống như những viên đá quý trên bầu
trời đêm mê ly, đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Khưu Lạc chạy đến trước mặt cô và nhìn cô một hồi, thấy cô không bị
thương ở đâu anh mới hỏi: “Không phải nói em ngồi ghế đá đợi anh đi mua
nước mát sao? Làm sao lại đi trước? Đồ chơi thì rơi đầy đất, anh còn lo
em…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.