ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 395

“Em chỉ khóc một lần”. Cuối cùng thì cô cũng mở lời được, giống như đang
độc thoại với chính mình vậy. “Lần này chỉ là em không kiềm chế bản thân
mình mà thôi”.

Thiên Hạ bước vào nhà, những bước chân kiên định khác thường, cánh tay
bị mưa ướt hết đưa lên lau đi những giọt nước trên mặt, cái lạnh ngấm vào
da thịt đang làm dịu đi dục vọng mà anh khơi lên ban nãy.

Khưu Lạc nhìn theo bóng cô, anh chau mày không hiểu.

Thiên Hạ sao thế? Ánh mắt lúc nãy vừa nồng nhiệt lại vừa lạ lùng.

Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc ô bị bỏ lại dưới đất, trong trí nhớ của anh
thì đây không phải là chiếc ô của Thiên Hạ.

Khưu Lạc nhặt lên và bật ô, đối diện với ánh sáng đèn màu cam anh phát
hiện ra trên ô có một thêu một biểu tượng nhỏ ở bên mép, nhìn gần hơn anh
thấy đó là một đường theo màu bạc, một chữ tiếng Anh trang nhã và bay
bổng – Chou.

Đồng tử trong mắt anh thu nhỏ lại, trong đôi mắt màu xanh là cái nhìn lạnh
toát khiến người ta ngột thở.

Khưu Lạc mang ô vào nhà và dặn dò người giúp việc: “Nửa tiếng nữa hâm
lại thức ăn cho nóng và mang lên phòng cho cô chủ”.

Quả nhiên anh đoán không sai, Thiên Hạ đã về phòng của mình.

Anh cũng về phòng mình và tắm một cái. Tính toán thời gian thì Thiên Hạ
đã dùng xong bữa tối rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.