DẠ THIÊN TỬ - Trang 127

Dục vọng là một thứ bản năng của sinh vật giống như đói khát cần phải

ăn, cần được thỏa mãn.

Chỉ có một điểm khác đó là đói khát thì ăn no là đủ, còn thỏa mãn dục

vọng thì do vấn đề đạo đức kiềm chế nếu không chỉ cần theo bản năng của
động vật mà đáp ứng. Đối với dục vọng, phương pháp thỏa mãn của hắn đó
là hùng tâm tráng chí, lòng hiếu kỳ, sự tò mò... thậm chí thăng hoa sáng tạo
một nền văn minh mới.

Đối với Diệp Tiểu Thiên mà nói thì cách thức thỏa mãn dục vọng của

hắn đó là không phải cưỡng bức mà là nhờ vào những cách văn minh uyển
chuyển hợp với con người... So với phối ngẫu tự nhiên cái cách làm của
hắn phức tạp hơn nhiều.

Lúc ăn cơm sáng, Diệp Tiểu Thiên phát hiện dường như Thủy Vũ ngủ

không được ngon giấc nên trong đôi mắt đẹp thấp thoáng hiện lên vài sợi tơ
máu.

"Hay là do một thiếu nên anh tuấn như ta ngủ cùng phòng với nàng, nên

mới làm tiểu mỹ nhân khó ngủ?"

Diệp Tiểu Thiên luôn nghĩ bản thân cực kỳ tốt đẹp cảm thấy đắc chí, lập

tức càng thêm khao khát đối với tương lai tràn ngập sự tốt đẹp.

Ba người dùng xong bữa sáng rồi hái vài tàu lá chuối gói nốt chỗ thịt lại

sau đó cho vào bọc quần áo mà xuyên qua trấn nhỏ, tiếp tục đi về phía Tây.
Trời vẫn còn đang sớm, khi bọn họ khởi hành, những con đường trong thôn
vẫn còn đang im ắng, chỉ có sương mù tràn ngập khắp nơi.

Trong một căn nhà có một người phụ nữ to béo, tóc tai bù xù. Cái eo của

bà ta phải to gấp ba vòng eo của Thủy Vũ. Bà ta đang nhìn qua hàng xóm
mà chửi bới:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.