DẠ THIÊN TỬ - Trang 137

- Bọn họ chặn ở cửa thành rồi, chúng ta làm sao qua đây? Hay là... hay là

trốn trong thành thêm vài hôm?

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu:

- Ai biết bọn họ có bao nhiêu người? Nếu như còn có người lục tìm

chúng ta trong thành thì sao? Đêm dài lắm mộng, chúng ta phải thoát khỏi
thành mới hi vọng là sẽ an toàn.

Tiết Thủy Vũ nhìn mấy đại hán canh giữ cửa thành, lo lắng nói:

- Chúng ta làm sao đi ra ngoài? Trà trộn cũng không được, xông ra cũng

không được.

Diệp Tiểu Thiên sờ cằm, trầm ngâm nói:

- Không dễ dàng đi ra ngoài được, không có nghĩa là không được. Trời

không tuyệt đường sống của con người. Nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra biện
pháp.

Lúc này, một đoàn người chậm rãi đi tới giao lộ nơi bọn họ ẩn nấp.

Dẫn đầu có hai người. Một trong số đó là một cô nương Miêu gia xinh

đẹp đến độ khiến cho ai vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng rực. Miêu gia cô
nương ước chừng 16, 17 tuổi. Đầu đội mũ hoa bằng bạc rất đẹp.

Bên trên còn cắm một cái xích sừng trâu cũng bằng bạc. Nàng mặc một

cái váy hoa dài rất diễm lệ, thắt dây lưng nhỏ quanh eo, hông buộc chuỗi
dây bạc, trên người đeo đầy trang sức. Cổ cũng có trang sức bằng bạc, tạo
thành một chuỗi bảy vòng quanh cổ, sáng loáng lấp lánh. Trước ngực đeo
khóa bạc.

Khi nàng di chuyển nhẹ nhàng cặp đùi, dáng đi rất nhu mỹ, eo cũng nhỏ

khác thường, đẹp như tranh. Mà quanh người vang lên tiếng dây bạc reo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.