DẠ THIÊN TỬ - Trang 34

- Cha, chuyện đã đến nước này, người giận dữ thì có ích gì. Lỡ người

giận quá sinh bệnh thì đại ca sẽ càng buồn thêm. Chuyện làm ăn mà, có khi
lời khi lỗ, chứ không mọi người đều đi buôn bán hết rồi. Người đừng giận
nữa.

Lão Diệp im lặng một lát, nặng nề thở dài, chậm rãi nói:

- Ta có giận hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là chị dâu

ngươi giận ca ca ngươi rồi. Nhà mẹ đẻ người ta mạnh hơn nhà chúng ta,
hôn sự này là chúng ta trèo cao, ca ca ngươi lại không nên thân...

Lão Diệp nói xong, xúc động thương tâm, trong mắt thoáng ngân ngấn

lệ:

- Là cha ngươi không có bản lĩnh, chỉ có một chén cơm công môn tổ tiên

truyền lại, hai đứa con trai, ta biết cho đứa nào đây? Cha tính toán, thấy
ngươi lanh lợi hơn một chút, làm ở đó không tới nỗi phải chịu thiệt thòi,
nên giao việc ở thiên lao cho ngươi.

- Chính vì vậy, cha mới cảm thấy bất công với ca ca ngươi, nên đem vốn

liếng dành dụm cả đời ra mua cho nó cái xưởng, lại cưới vợ cho nó. Cha...
cha làm được gì đều đã làm hết rồi...

Lão Diệp nghẹn ngào, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống:

- Ca ca ngươi tay không thể viết, vai không thể gánh, chẳng làm được

việc, chỉ thành thật trung hậu thì có tác dụng gì, có vợ có gia đình, nhưng
bây giờ cả cái nghề để sống cũng không còn, sau này phải làm sao? Tại
người làm cha như ta không có bản lĩnh...

Lão Diệp thương tâm che mặt, nước mắt tuôn theo kẽ tay. Diệp Tiểu An

không có trốn xa, ngồi xổm ngoài rèm cửa nghe ngóng, nghe cha nói như
vậy, Diệp Tiểu An chợt thấy đau đớn, nhịn không được liền khóc lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.