Diệp Tiểu Thiên nghĩ như vậy, cũng không phải là bởi lòng hư vinh, lúc
cần thiết hắn có thể không chút do dự mà nhường kẻ địch. Một kẻ lớn lên
đầu đường xó chợ, lớn lên trong tù chắc là sẽ không có cái sĩ diện hão giữ
mày giữ mặt với người dưng...
Nhưng ở đây hắn sống hòa thuận với Tiết Thủy Vũ, thậm chí quan tâm
tới Phúc Oa nhi ăn không ngừng nghỉ kia. Hắn là một nam nhân Cố gia,
mặc dù không có liên hệ máu mủ với Tiết Thủy Vũ, hiện tại cũng không
phải vợ chồng, nhưng trên mặt cảm tình, hắn đã coi các nàng như người
nhà của mình.
Loại cảm tình này, thậm chí không đơn thuần là muốn lấy một nữ tử xinh
đẹp, có học thức làm vợ, mà là cùng nhau đồng cam cộng khổ tự nhiên sinh
ra một loại tình thân. Mặc dù hiện tại Thủy Vũ đã lập gia đình, căn bản
không thể gả cho hắn nữa, hắn cũng không thể nào xem nàng và Diêu Diêu
thành người qua đường.
Đuổi theo đuổi theo, phía trước giao lộ đột nhiên xuất hiện một nam
nhân mặc áo gấm tím, đầu đội voan mỏng màu tím lắc lắc thân hình như
rắn nước, trong tay còn cầm một cái khăn vuông nhẹ nhàng khoan thai mà
đi.
Diệp Tiểu Thiên thấy người này nhất thời sắc mặt đại biến, oan gia ngõ
hẹp a, Phong Linh ca ca sao lại ở đây?
Nếu như Diệp Tiểu Thiên trấn định mà đi trên đường, Phong Linh chưa
chắc nhận ra hắn. Nhưng hắn đuổi theo hai tên trộm như điên, Phong Linh
sao lại không nhìn hắn. Phong Linh nheo mắt tập trung nhìn, ngón tay
thanh tú động lòng người giơ ra:
- Ngươi giỏi lắm, còn dám hiện thân, bắt hắn lại cho lão nương ta!
Một đám thanh niên lập tức đuổi theo Diệp Tiểu Thiên. Diệp Thiểu
Thiên phanh gấp, chân sau vấp phải hòn đá trên đường bắn ra xa một