DẠ THIÊN TỬ - Trang 495

Nàng trừng mắt mắng một câu, đột nhiên phụt một tiếng ngửa cổ cười

như dã quỷ thăng thiên.

Diệp Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, nha đầu kia vừa khóc như lê hoa đái vũ, đột

nhiên lại ngửa cổ cười cười đầy kinh diễm.

Nàng đứng dậy, quệt đi vệt nước mắt trên má, mở to mắt nhìn, chỉ thấy

tứ phía tối đen, vô số ánh mắt đang nhìn mình. Nàng hơi lúng túng:

- Vừa rồi mình mềm yếu khó coi, người ta thấy hết rồi...

Nàng thẹn quá hóa giận, mặt mũi đỏ bừng, quát lên:

- Các ngươi nhìn cái gì? Không phải lên núi quyết đấu sao? Đến giờ vẫn

chưa ra tay, chẳng lẽ các ngươi đều là hạng ham sống sợ chết!

- Giết! Giết!

Bị nàng mắng một hồi, những sơn miêu kia lập tức hưởng ứng, người

của các bộ lạc khác cũng không chịu yếu thế, song phương giương đao, đại
chiến hết sức căng thẳng. La Tiểu Diệp vừa mới khẽ thở phào vì Diệp Tiểu
Thiên thoát được nguy hiểm, thấy vậy lại vội cuống lên. Còn Lý Vân
Thông đã sớm trốn sau đám đông xem náo nhiệt.

Diệp Tiểu Thiên căng thẳng, cao giọng quát:

- Không được ra tay!

Triển Ngưng Nhi nói chuyện, mấy tú tài tập võ kia vẫn còn chịu nghe,

nhưng Diệp Tiểu Thiên nói, bọn họ chỉ coi là đánh rắm nói láo. Người hai
phe giật áo cởi trần, vung đao ào ào xông về phía đối phương.

Thấy vậy, Diệp Tiểu Thiên xông lên ngăn chính giữa hai phe, quát to như

sấm mùa xuân:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.