Càng có nhiều thứ để mất, bạn càng dễ bị tổn thương. Nực cười là trong các
cuộc tranh luận mà tôi tham gia, tôi đã thấy rất nhiều người từng đạt một
giải thưởng gọi là Nobel Kinh tế (thực ra là giải thưởng của
Riksbank
nhằm vinh danh Afred Nobel) mà lại cứ nơm nớp sợ phải nhận
phần thua trong một cuộc tranh luận. Từ nhiều năm về trước, tôi đã để ý
thấy có đến bốn người như thế thực sự lo lắng chuyện tôi, một nhà giao dịch
và là một kẻ vô danh tiểu tốt, sẽ gọi họ là đồ lừa đảo giữa thanh thiên bạch
nhật. Tại sao họ quan tâm? Càng leo lên cao trong lĩnh vực đó, bạn càng dễ
ngã đau, vì cãi nhau thua một kẻ thấp kém hơn sẽ tai hại hơn là khi thua một
chuyên gia kiệt xuất.
Địa vị cao trong cuộc sống chỉ phát huy tác dụng tốt trong một số điều kiện.
Có thể bạn nghĩ rằng giám đốc CIA
là người quyền lực nhất nước Mỹ,
nhưng hóa ra, David Patraeus
đáng kính lại dễ bị tổn thương hơn cả anh
tài xế xe tải bình thường. Đến bồ nhí ông ta cũng không được phép có. Bạn
có thể mạo hiểm tính mạng của người khác, nhưng bạn vẫn là một nô lệ.
Toàn bộ hệ thống hành chính công được tổ chức theo cách đó.
CHỜ CONSTANTINOPLE
Đối lập với một người thành đạt trong xã hội nhưng vẫn ở địa vị nô lệ là kẻ
chuyên quyền.
Khi tôi viết những dòng này, chúng ta đang chứng kiến giai đoạn đầu của sự
xung đột giữa vài bên, bao gồm “nguyên thủ” của các quốc gia thuộc Tổ
chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương hay NATO (các nhà nước hiện đại
không thực sự có nguyên thủ mà chỉ có những nhân vật thùng rỗng kêu to
mà thôi) và Vladimir Putin của Nga. Rõ ràng là ngoại trừ Putin, tất cả các
nhân vật kia đều phải qua bầu chọn mới được ngồi vào vị trí hiện tại, họ có
thể bị đảng của mình chỉ trích, và phải so đo từng câu từng chữ trong những
phát ngôn của mình với những lối diễn giải chệch choạc của giới truyền
thông. Ngược lại, Putin ở vào hoàn cảnh mà với ông, tiền không phải là vấn
đề, thể hiện một thái độ “Tôi không quan tâm” rõ ràng, và điều đó lại càng