DA THỊT TRONG CUỘC CHƠI - Trang 236

Và một giải pháp cho chủ nghĩa phổ quát tẻ nhạt mà chúng ta đã bàn đến ở
phần Mở đầu:

Nếu các hành động của bạn khi bạn ở một mình không thể phổ biến ở mọi
nơi, thì bạn không thể có những ý tưởng phổ quát.

Điều này không chỉ áp dụng riêng cho đạo đức, mà còn áp dụng cho cả
thông tin nữa. Nếu một nhân viên bán xe cố nài kéo bạn mua một chiếc
Detroit trong khi xe của anh ta lại của hãng Honda, tức là anh ta đang ra tín
hiệu rằng sản phẩm mà anh ta đang hết mực tán dương kia có thể có vấn đề.

NHỮNG THƯƠNG GIA CÓ ĐỨC HẠNH

Hầu như ở mọi chuỗi khách sạn, từ Argentina đến Kazakhstan, phòng tắm
đều gắn một tấm biển khiến bạn chú ý: HÃY BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG. Họ
muốn bạn đừng vội gửi khăn tắm xuống phòng giặt là mà hãy giữ nó để sử
dụng lại, bởi vì giảm bớt khối lượng giặt là sẽ giúp họ tiết kiệm được hàng
chục nghìn đô-la mỗi năm. Điều này cũng tương tự như việc người bán hàng
nói cái gì là tốt cho bạn trong khi đa phần (và quan trọng) là nó tốt cho anh
ta. Dĩ nhiên, các khách sạn yêu môi trường, nhưng có thể đoán chắc rằng họ
sẽ không đời nào chịu quảng bá điều đó ầm ĩ đến vậy nếu nó không mang lại
lợi nhuận cho họ.

Như vậy, những vấn đề toàn cầu – đói nghèo (đặc biệt là trẻ em đói nghèo),
môi trường, công lý cho các cộng đồng thiểu số đang bị các đế quốc thực
dân đàn áp, hay ngược đãi theo giới tính – hiện đang là thành trì cuối cùng
của những kẻ vô lại ra rả quảng cáo về đức hạnh.

Đức hạnh không phải là thứ để đem ra quảng cáo. Nó không phải là một
chiến lược đầu tư. Nó cũng chẳng phải là một kế hoạch cắt giảm chi phí. Nó
cũng không phải là chiến lược bán sách (hay tệ hơn, bán vé hòa nhạc).

Tôi băn khoăn, theo hiệu ứng Lindy, tại sao trong các thư tịch cổ lại nhắc
quá ít đến cái gọi là báo hiệu về đức hạnh? Tại sao ngày nay điều này mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.