ĐẶC CÔNG HOÀNG PHI - Trang 2923

Thật ra thì, hai người cũng không hoàn toàn tĩnh tâm luôn giữ lại một tia

hơi thở chú ý đến phía ngoài.

Lúc này, đóng chặt lại mắt Vân Thí Thiên khóe miệng khẽ hiện lên vẻ

tươi cười.

Hảo tiểu tử, không cô phụ hắn năm đó đưa hắn đi rèn luyện.

Hiện tại có thể từ từ chữa thương.

Khóe miệng Lạc Vũ cũng nhếch lên, tâm niệm hướng Vân Thí Thiên

thở phào nhẹ nhõm.

Tốt, toàn lực ứng phó, không thể để cho tiểu tử này đoạt danh tiếng.

Lúc này tâm tình lo âu của Vân Thí Thiên hoàn toàn buông lỏng xuống,

khó được nói ra một câu cười giỡn.

Dứt lời, hai người hai tay cầm lẫn nhau, chân chính bắt đầu tĩnh tâm,

tiến vào cảnh giới vong ngã*(quên hết thảy mọi thứ), bắt đầu gia tăng chữa
thương cùng với tu luyện Phiêu Miểu thần thông.

Phía ngoài có Lạc Lê thì bọn họ cũng không cần lo lắng nữa.

Trời xanh trên cao, mây trắng vô hình.

“Rống. . . . . .” Lạc Lê rống to một tiếng, hỏa kiếm trong tay phát ra, một

đạo ánh lửa trống rỗng dựng lên, cuồn cuộn tứ phương, trong nháy mắt
cuốn cốt long đi.

Trong khoảnh khắc, cốt long màu đen bị vây ở trong ngọn lửa.

Người áo đen ngồi ở trên mình cự long nhướng mày, phóng người lên,

cách ly khỏi cốt long đang bị bao vây bởi ngọn lửa cổ quái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.