đang vô cùng cao hứng.
“Lạc Vũ, đánh thật đẹp mắt, đã giúp tiểu thất báo thù rồi, làm tốt lắm.”
Hạo Tàng quốc vương nhìn Nghiêm Liệt và Lạc Vũ nói.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Hạo Tàng quốc vương, lại nhìn lướt qua Lý
Huyền, hắn thấy nàng nhìn lập tức nhắm lại miệng, trên mặt hiện lên nét
khinh thường.
Nàng thản nhiên cười cười: “Là đồng đội với nhau, điều này nên làm
mà.”
Hạo Tàng quốc vương nghe vậy cười to nói: “Tốt, tốt, có bằng hữu tốt
như vậy, đây đúng là vận may của tiểu thất.
Lạc Vũ, chuyện tiểu thất bị đả thương lần này, nên cám ơn ngươi rồi,
nếu ngươi không ra mặt, tiểu tử này sẽ bị tàn phế, sau này tại Hạo Tàng
quốc, cần thứ gì ngươi cứ việc nói.
Chỉ cần bổn quốc quân có thể làm, tuyệt đối không chối từ.”
Lạc Vũ thấy Hạo Tàng quốc vương sảng khoái như thế, lập tức cũng
mỉm cười nói: “Như vậy, Lạc Vũ cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Cứ như vậy đi, sảng khoái.” Hạo Tàng quốc vương tương đương vui
sướng.
Mà Lý Huyền nghe Hạo Tàng quốc vương vừa nói như vậy, vẻ mặt
khinh thường của hắn có chút giật mình, quay đầu nhìn Lạc Vũ, lại nhìn về
hướng phụ vương của hắn.
Hiển nhiên, sau khi hắn tỉnh lại, Giá Hiên Mặc Viêm cũng đã xảy ra
chuyện, cũng không ai nói cho hắn biết là ai nối gân mạch lại cho hắn, sau
này hắn cũng không phải bị trở thành một phế nhân.