ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1642

trái cây ngon miệng bưng lại đây? Chẳng lẽ sợ chúng ta không đủ bạc để
trả sao?”

Ngoài miệng quy nô không dám đáp lời, trái tim cực độ run rẩy, âm

thầm bi thương tự nhủ: Có bạc hay không trả tiền cũng không liên quan đến
ta a. Bách Hoa cư cũng không phải là của ta đâu, ta chỉ sợ các ngươi... giết
chết ta thôi!

“Còn ngốc ở chỗ này? Nhanh chóng lấp đầy bàn của chúng ta, nếu còn

chậm chạp...” Thượng quan Ngưng Nguyệt kéo dài âm điệu, ngón tay ngọc
thon dài gõ hai cái lên bàn. Ảo Ảnh Ngân Lang và Thanh Báo đi theo
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lâu như vậy, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của
nàng. Hai tay bọn họ vỗ hai chiếc bàn trống ở hai bên, trong nháy mắt,
chiếc bàn gỗ lim vàng phủ khăn gấm màu sắc rực rỡ bể tan thành mảnh
vụn.

Thấy tình hình này, quy nô lập tức co cẳng chạy về trù phòng phía sau

vũ đài, lấy tốc độ nhanh chưa từng có từ lúc bình sinh đến nay, lấp đầy bàn
trống trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Quy nô nơm nớp lo sợ, có
được sự đồng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới chạy té khói về trù
phòng.

Lúc này --

Bốn bề hành lang dài ở tầng hai, trừ ba căn phòng đặc biệt, đôi tay

Hoa nương và phương khách ở những phòng bao còn lại vẫn níu chặt
khung cửa sổ như cũ, hai mắt nhìn thẳng xuống đại sảnh. Ngộ nhỡ Tiếu
Diện Diêm La bỗng lên tiếng thả bọn họ an toàn rời đi, bọn họ phải lấy tốc
độ nhanh nhất thoát thân. Cho nên, bọn họ như đang giẫm lên một tấm
băng mỏng, níu khung cửa sổ màu đỏ, quan sát trạng thái đại sảnh tầng trệt,
đồng thời trong lòng cầu nguyện Tiếu Diện Diêm La rủ lòng từ bi, mở
miệng bảo bọn họ cút đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.