ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1844

mình lẩm bẩm -- Tuấn tú? Bộ trang phục của người này dọa quỷ khóc mà
chưa dọa người khóc đã coi như tích đức rồi!

Thấy "Đại điểu" lười phản ứng lại mình, Thiên Cơ lão nhân lại di

chuyển đến sau lưng Cầu Cầu, nhanh chóng cúi xuống, cười toe toét hỏi nó:
“Nè, tiểu phì cầu, lão già ta rất rất tuấn tú phải không?”

Tiếng cười của Thiên Cơ lão nhân phát ra, Cầu Cầu bỗng xoay đầu,

chỉ là... không phải vì Thiên Cơ lão nhân tuấn tú nên muốn lên tiếng khen
ngợi ông mấy câu, cũng chẳng phải vì trang phục của ông rất lôi thôi, muốn
lên tiếng châm chọc một phen, càng không phải vì ông lấy cho nó cái tên
Tiểu phì cầu khó nghe nên muốn phát hỏa với Thiên Cơ lão nhân. Đối với
Cầu Cầu ham ăn xưa giờ mà nói, vào lúc này không chuyện gì có thể thu
hút lực chú ý của nó như cá nướng thơm lừng trên vỉ. Nó quay đầu lại,
trong mắt nổi trận lôi đình, trừng Thiên Cơ lão nhân, hung dữ nhe răng trợn
mắt với ông, bởi vì...

Thiên Cơ lão nhân thấy Cầu Cầu hung dữ như vậy, trong lòng cảm

thấy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Nguyệt hài
tử, tiểu phì này sao vậy? Lão già ta chỉ hỏi nó có tuấn tú không, nếu nó
không muốn trả lời thì khỏi trả lời, tội gì phải làm như muốn nuốt sống ta
chứ?”

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cầu Cầu rồi tiếp tục nướng cá, lẳng lặng

cười đến xinh đẹp.

“Người không cẩn thận giẫm lên đuôi nó, nó không hung dữ với người

mới là lạ! Nó đang bực mình vì chưa được ăn cá nướng, cẩn thận khéo
không nó coi chân người như cá nướng mà gặm đó!”

“Hả?” Thiên Cơ lão nhân cúi đầu nhìn cẩn thận, thân thể đột nhiên

nhảy ra, vẻ mặt áy náy nhìn Cầu Cầu: “Xin lỗi, tiểu phì cầu đừng tức giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.