ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1856

vừa dặn dò vừa trêu ghẹo Ngốc Bảo, Cầu Cầu mấy câu. Sau đó, nàng và
Hiên Viên Diễm tay trong tay đi ra cửa phòng.

Ngốc Bảo và Cầu Cầu biết ý gật đầu, ánh mắt lặng yên dõi theo hai

người. Đợi khi họ ra khỏi cửa, tiếng bước chân trên hành lang càng lúc
càng đi xa, cho đến lúc hoàn toàn không thể nghe thấy nữa, Cầu Cầu và
Ngốc Bảo mới trừng mắt nhìn nhau. Sau đó, động tác bọn chúng vô cùng
nhanh nhẹn, đồng thời xông về phía nệm tơ lụa mà hai người kia ngồi lúc
trước. Kế tiếp, bọn chúng đều không nhượng bộ nhau chút nào mà cướp
đoạt con cá lúc trước bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm rơi...

Ánh nắng chói chang --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ra khỏi Bắc viện,

tiến về phía Tây viện. Lòng bàn tay hai người đan vào nhau thật chặt, khiến
đối phương cảm thấy nhiệt độ ấm áp và hạnh phúc đang thẩm thấu vào phế
phủ ngũ tạng. Bọn họ đang chậm rãi đi dọc theo hành lang quanh co, hướng
về phía phòng Tiêu Hàn.

Đột nhiên, thân thể Hiên Viên Diễm cứng đờ, dừng bước. Thượng

Quan Ngưng Nguyệt cũng ngừng lại, chớp mắt nhìn hắn, hỏi: "Diễm, sao
vậy? Chẳng lẽ chàng... lại muốn kêu lên rằng gặp quỷ hả?"

Môi Hiên Viên Diễm co giật, nhìn lại nàng, ngổn ngang trong gió trả

lời: "Nguyệt nhi, đúng như lời nàng nói, ta thật sự lại muốn kêu lên gặp quỷ
đây."

"Chàng đừng nói với ta là chàng không chỉ nghe hiểu thú ngữ..."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ xuống dưới đất rồi chỉ vào vườn hoa
ngoài hành lang, khóe môi co rút mạnh hơn: "Mà còn có thể nghe hiểu
phong ngữ, còn có lung tung ngữ, tỉ như lời nói của hoa cỏ?"

"Lần này không liên quan tới lỗ tai. Ta cảm giác có một nguồn lực

lượng rất mạnh, gấp rút muốn bộc phát ra từ trong cơ thể." Hiên Viên Diễm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.