ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 121

Thơ là vũ khí trong trận đánh

Là tất cả, thơ ơi, chỉ trừ không chịu là yên tĩnh!

Tôi nguyện suốt đời trung thực sống cho thơ...

Là công việc tận cùng? Là rảnh rỗi bắt đầu?

Là cuộc hành trình ư? Hay chỉ là chỗ nghỉ?

Tôi chỉ biết với tôi, thơ vẫn là hai vẻ:

Rảnh rỗi và việc làm; chỗ nghỉ với hành trình...

Bố tỏi đã nói: Nếu muốn cắt lời một anh chàng ba hoa tẻ ngắt thì cần phải

nhờ đến một bậc cao niên đáng kính hay một vị khách. Nếu sau đó, chàng
ba hoa vẫn không chịu chấm dứt những lời rỗng tuếch đó, thì cần hát lên
một bài. Và nếu cả đến bài hát cũng không có tác dụng với anh ta, thì lúc ấy
có thể mạnh dạn túm lấy cổ áo anh ta mà lôi ra ngoài nhà. Bất cứ ai nói lời
ba hoa cản trở bài hát đều có thể thụi cho một quả kha khá.

Thơ ca, chính ngươi biết rõ hơn ai hết, rằng những lời bàn về ngươi

chẳng làm cho ngươi trở nên tốt đẹp hơn, cao quý hơn. có thể dùng lời nói
để làm bài hát hay hơn chăng? Có thể lấy ấm nước để làm dòng suối núi
chảy xiết thêm chăng? Có thể dùng miệng thổi làm gió thêm mạnh? Có thể
đắp thêm nắm tuyết làm ngọn núi cao trở nên hùng vĩ hơn?

Thơ ca, nếu không có người, tôi đã mồ côi.

Cuộc sống tối sầm nếu không có thơ ca

Không thấy mặt trời, sẽ không còn khái niệm,

Giống một vòm đêm không ngôi sao nào hiển hiện

Giống tình yêu khô cằn, không có phút trao hôn.

Thế giới ra sao, nếu biển không cón biếc?

Không còn hơi mát đưa, vĩnh viễn rập rờn?

Nếu vườn tược không hoa và không cỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.