ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 147

Từ sáng sớm tôi đã quyết định phải viết tiếp bài thơ dài mà tôi đã làm từ

hai tuần trước. Công việc này thật khó khăn và tôi phải nói với bà giúp việc
Frôxa:

- Nếu có ai đến hỏi thì bà nói dùm tôi đi vắng. Ai cần lắm thì bà báo đến

sau bữa trưa.

Dặn dò xong, tôi lên gác trên và bình thản bắt tay vào việc. Nhưng những

tiếng động dưới đường vẫn vọng lên và tôi bỗng nghe thấy tiếng cổng ra
vào ken két mở ra. Một lát sau có tiếng chuông reo dưới nhà. Tôi không
nghe thấy giọng Frôxa, nhưng giọng của Abutalíp vọng lên rất rõ. Chiếc
ghế tôi ngồi bỗng biến thành một cái chảo nóng bỏng hay là thành bụi mận
gai. Chưa từng bao giờ ở nhà Gamzát Xađax, và bây giờ ở nhà Raxun
Gamzatốp lại có ai từ chối Abutalíp để ông phải rời khỏi ngưỡng cửa và
quay về. Chưa từng có chuyện như thế và không thể có chuyện như thế.
Nhưng lúc ấy tôi rơi vào một tình trạng khó xử: một mặt không thể để
Abutalíp ra về, mặt khác không muốn để cho bà Frôxa khó xử vì trung
thành thực hiện yêu cầu của tôi - đã nói với Abutalíp rằng tôi đi vắng và sau
bữa ăn trưa mới về nhà.

Nhưng cuối cùng tôi đã hành động theo lời khuyên của trái tim chứ

không phải lý trí. Tôi ló đầu ra cửa sổ và cất tiếng gọi to ông già bạn cũ của
bố tôi:

- Bác vào đi, bác Abutalíp, cháu ở nhà đây mà!

- May quá, trời phù hộ! Chẳng lẽ con trai ông Gamzát ở làng Xađa đang

phải trốn chủ nợ sao?

Abutalíp liền bỏ mũ ra, đi qua trước mặt Frôxa và lườm bà một cái.

- Anh Raxun này, anh hãy nói với người phụ nữ này là khi nào có

Abutalíp tới nhà thì cửa tự mở và anh thì lúc đó bao giờ cũng có nhà. Mà
nếu anh không có nhà thì bao giờ trong nhà này cũng có cái gì đó cho
Abutalíp ăn, uống và nếu cần thì có cả chỗ ngủ nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.