ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 150

Đành phải làm như cụ Abutalíp đã nói. Tôi đưa tiền cho anh thanh niên

hàng xóm, anh ta chạy ngay ra hiệu. Còn cụ Abutalíp lúc ấy đưa mắt nhìn
quanh căn buồng.

- Hình như nhà anh không có khách miền quê lên chơi phải không?

Chẳng lẽ không có ai đến thật à?

- Hôm nay thì không có ai.

- Hồi bạn tôi, tức là bố anh, còn sống, trong ngôi nhà này lúc nào cũng có

khách. Các vị khách ấy hay ở chỗ ai cũng mang theo thuốc lá.

- Cháu cũng có thuốc hút. - Tôi rút trong ngăn bàn ra mấy bao thuốc lá.

- Những điếu thuốc tròn trịa, trắng trẻo này không phải dành cho tôi. Đó

là thứ thuốc dành cho các bạn Matxcơva của anh, tôi chỉ thích thứ thuốc
nặng miền núi chúng ta thôi. Đành phải giở bao thuốc của mình vậy.

Abutalíp rút từ túi áo ngực phía trong một cái hộp, mở nắp ra lấy sợi vấn

thành một điếu thuốc. Ông vấn lại rất thành thạo rồi đưa lên đầu lưỡi nhấp.

Những điếu thuốc phẳng phiu của anh liệu có thể so sánh với điếu sâu

kèn này không? Điếu thuốc tự vấn này của tôi không lần nào giống lần nào
đâu, còn các điếu thuốc của anh thì cả trăm điếu giống nhau như một. Bây
giờ anh hãy nói cho tôi nghe đằng nào thú vị hơn, rút từ trong hộp ra một
điếu thuốc có sẵn hay là tự vấn cho mình một cái sâu kèn tuyệt vời như thế
này? Ngay từ lúc đang vấn tôi đã thấy thú rồi, vậy thì việc gì tôi lại phải tự
tước đi cái thú đó?

Tôi bật chiếc bật lửa gaz của Thụy Sỹ hay Bỉ gì đó, nhưng Abutalíp đã

gạt tay cầm bật lửa đang cháy của tôi. Ông rút trong túi áo một thỏi thép,
cục đá và một túm bùi nhùi. Ông đặt túm bùi nhùi sát hòn đá để lấy lửa.
Lửa bén vào túm bùi nhùi, ông cầm nó khoa khoa tay lên cho lửa cháy
thành ngọn, rồi châm thuốc hút. Ông đưa túm bùi nhùi đang cháy lên sát
mũi tôi và nói:

- Thử ngửi xem mùi lửa thế nào? Thơm không? Thơm quá đi chứ? Còn

bật lửa của anh có mùi gỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.