ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 152

thường mà suốt đời tay tôi đã cầm. Tôi biết rằng uống mấy hớp thì hết cốc,
biết uống đến đâu thì dừng lại nghỉ một lúc rồi uống tiếp.

Tôi thực hiện cả ý muốn này của Abutalíp. Ông rót rượu, ném vào cốc

một mẩu bánh mì và nói bằng tiếng Đarghin:

- Đêrơkháp! - Ông uống một hơi cạn cốc, ngừng lại thở rồi nói tiếp: -

“Đêrơkháp” là tiếng bao giờ cũng phải nói trước khi uống rượu, tất nhiên
giải thích rõ ràng nghĩa của nó cũng khó, mà cũng có thể là nó chẳng có
nghĩa gì đặc biệt, nhưng lẽ nào lại không hiểu được khi thốt ra tiếng
“Đêrơkháp”!?

Uống xong, Abutalíp kéo đĩa xúp lại gần, gắp miếng thịt sang một đĩa

khác rồi bẻ bánh mì vào đĩa xúp. Ông ăn chầm chậm với đẩy vẻ thích thú,
như cảm thấy rõ vị ngon lành của từng thìa canh nóng. Chốc chốc ông lại
xẻo một miếng thịt nhỏ cho vào miệng. Tôi nghĩ rằng miếng thịt đối với
ông sẽ không ngon lành thế, nếu ông không ăn theo kiểu như vậy hay thậm
chí không xẻo bằng con dao nhỏ bỏ túi của ông.

Ăn xong đĩa xúp và miếng thịt, ông nhặt hết những mẩu bánh mì còn trên

bàn cho vào mồm. Sau đó ông uống thêm ít rượu nữa rồi vuốt bộ ria mép.

- Chắc bây giờ bác muốn uống chè chứ ạ?

- Bây giờ nước chè của tôi lại là thuốc lá. Này, anh Raxun, anh hãy nói

cho tôi biết điếu thuốc lá khác với mọi thứ khác thế nào?

- Cháu không biết.

- Mọi thứ khác khi ta kéo một hơi thì nó dài ra, cỏn điếu thuốc lá thì lại

ngắn lại. - Rồi ông cười hà hà ra chiều thú vị với câu nói chẳng 1ấy gì làm
sâu xa của mình.

- Bác hút nhiều lắm phải không, như thế có hại cho sức khỏe đấy bác ạ.

- Người ta nói, sau bữa ăn no thì đến đức Allah cũng hút thuốc.

Hút xong, ông bất ngờ hòi:

- Bao giờ thì họp Ban chấp hành?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.