ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 151

Abutalíp biến đi một lát trong làn khói thuốc. Sau đó, khi khói thuốc tan

ra, ông lại hỏi tiếp:

- Này, anh Raxun, anh hãy nói cho tôi biết vì sao đầu anh đã bạc?

- Cháu không biết, bác Abutalíp ạ.

- Thế mà tôi lại biết vì sao đầu tôi bạc.

- Bác kể cho cháu nghe đi,

- Đầu tôi bạc vì bao giờ tôi cũng phải chờ quá lâu những thẳng bé mạt

hạng kề cà đến hiệu mua rượu trắng. Phải rồi, anh Raxun ạ, bọn trẻ không
hiểu được những ý nghĩ của bố mẹ khi chúng chưa có con. Cũng vậy, ai
không uống rượu, không thể hiểu được chúng ta. Cần phải nhờ người thích
uống rượu đi mua rượu thì mới khỏi phải chờ lâu thế này.

Lúc ấy, bà Frôxa đã dọn các thứ ra bàn. Một lúc sau nữa chai rượu trắng

cũng được đặt lên giữa bàn.

- Chà, - Abutalíp nói. - Hệt như là vị chủ tịch vùng Xurkhin xuất hiện

giữa những nông trang viên. - Ông cầm chai rượu rồi đung đưa nó như
nựng một đứa bé, - Chà, chà, chai rượu hay thật! Cậu nào vừa đem nó về
chắc là một chàng trai khá lắm!

Khi ấy, Abutalíp mới để ý đến những chiếc ly nhỏ đặt trên bàn. Trán ông

nhăn lại hệt như nếm phải cái gì rất đắng hay bị đau răng, Ông xoay xoay
chiếc ly đựng rượu, nhìn vào ly - Theo tôi, ông rất muốn ném vào đầy mẩu
thuốc lá đã hút xong để bày tỏ sự khinh bỉ của mình.

Tôi cầm một chiếc sừng lớn mà mấy người bạn Gruzia đã tặng tôi và đưa

cho Abutalíp.

Nhà thơ già ngắm nghĩa chiếc sừng kỹ lưỡng rồi đánh giá; - Một cái sừng

hay đấy, nhưng nếu không bị chạm bạc vào thì còn hay hơn nữa. Thứ bạc
chạm vào đây khác nào cái dây da quấn quanh bụng chàng rể. Để làm gì
mới được chứ? Chăng nhẽ nhờ thứ bạc đó mà rượu sẽ trở nên ngon hơn,
nồng hơn sao? Không, anh Raxun ạ, anh làm ơn đưa cho tôi cái cốc bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.