ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 171

nhau như đúc, giống nhau như những cái răng của một chiếc lược. Vào
những căn buồng như thế, không thể nói được đây là nhà ở của người Avar.

Trong những căn buồng khác, chỉ vừa bước qua ngưỡng cửa, anh đã thấy

xộc vào mũi mùi thịt phơi khô, mùi giò chả nhà tự làm, mùi rượu buza, thịt
cừu, mỡ cừu rán. Ở đấy thì rõ là nhà người Avar đang ở, nhưng không thấy
rõ là nơi ở của các nhà văn, những người có khái niệm về tinh thần và
phong cách của thời đại.

Tôi mong sao cho những ai đọc cuốn sách này của tôi sẽ hiểu ngay rằng

trong cuốn sách này có những người Avar đang sống, nhưng đồng thời cũng
sẽ hiểu ngay rằng ở đây còn có người cùng thời đại, người của thế kỷ 20
đang cảm, đang nghĩ.

Tôi không muốn chỉ có bóng mát hay chỉ có mặt trời. Hãy để cho căn nhà

của tôi có những cửa sổ rộng mở đón ánh mặt trời và cũng có những góc
nhỏ kín đáo, khuất bóng mặt trời. Tôi muốn mỗi vị khách đến nhà tôi đều
cảm thấy dễ chịu, thoải mái, tự nhiên, muốn sao cho họ không thích ra về,
nói đúng hơn (nếu nói đến các vị khách) là muốn sao cho họ ra khỏi nhà với
cảm giác luyến tiếc và mong trở lại.

Có lần ở Nhật Bản, chúng tôi, đại diện nhiều nước khác nhau, chia sẻ với

nhau ấn tượng của mình. Chúng tôi đứng bên cạnh vòi phun nước có lẽ đã
được xây bằng đá của miền Đaghextan chúng tôi, thứ đá mà đồng bào của
tôi đã dùng để xây nơi họp làng.

- Thật là một đất nước lạ lùng, - một nhạc sĩ Mỹ nói đầu tiên. - Tôi có

cảm giác ở Nhật Bản tôi gặp lại bộ mặt công nghiệp của nước Mỹ.

- Sao anh lại nói thế, - một nhà báo Haiti phản đối, - Tôi vừa thăm một

làng Nhật Bản - đúng hơn hết là Nhật Bản giống hòn đảo nhỏ của chúng tôi.

- Các ngài đừng tranh cãi nhau nữa, tất cả cái vui, tất cả cái buồn của Pari

đã chung đúc lại ở đây, - một kiến trúc sư người Pháp đã chống lại cả hai
người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.