ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 186

chớp, như câu vồng trên bầu trời, như cơn mưa giữa sa mạc nóng bỏng đã
khát cạn, khát kiệt không còn sức chờ mưa được nữa.

Tôi mất bạn như thế nào. Có lần, khi tôi đang ngồi bên bàn, có một người

trẻ tuổi cưỡi ngựa tiến tới gần nhà tôi.

- Chào chú ạ!

- Chào anh!

- Cháu có một yêu cầu nhỏ muốn gặp chú để trình bày.

- Anh cứ vào nhà, bày yêu cầu của mình lên bàn cho tôi xem thử.

Người trẻ tuổi rút trong túi ra mấy tờ giấy và quả thật đã đặt lên bàn yêu

cầu của mình, tờ giấy đầu tiên là thư của người bạn thân của bố tôi, cũng là
một vị khách hay đến nhà tôi. Người bạn của gia đình tôi đã viết: “Anh
Raxun thân mến, người thanh niên mang lá thư này đến anh là một người
họ hàng gần gũi của chúng tôi, một người rất tốt. Anh hãy giúp người này
cũng trở thành một nhà thơ nổi tiếng như anh”.

Những giấy tờ còn lại là: giấy chứng nhận của Xô Viết xã, giấy chứng

nhận của nông trang, giấy chứng nhận của Đảng ủy và sơ yếu lý lịch.

Giấy chứng nhận của Xô Viết xã ghi rõ anh này đích thực là cháu của nhà

thơ nổi tiếng Makhơmút ở làng Kakhap - Rôxô và Xô Viết xã coi anh là
người xứng đáng được trở thành một trong số những nhà thơ Đaghextan nồi
tiếng.

Những giấy tờ khác ghi rõ cháu của Makhơmút đã 26 tuổi, anh ta đã tốt

nghiệp lớp 9 và hoàn toàn khỏe mạnh.

- Được rồi, tốt lắm, - Tôi nói. - Anh cho tôi xem các tác phẩm của anh, có

thể anh quả thật có tài và dần dà với thời gian sẽ trở thành một nhà thơ nổi
tiếng. Tôi rất sung sướng có thể giúp được anh trong phạm vi khả năng của
tôi, và bằng cách đó đáp ứng được yêu cầu người bạn lớn của chúng ta.

- Sao cơ hở chú?! Người ta cử cháu đến gặp chú là để chú dạy cháu làm

thơ chứ cháu đã làm thơ bao giờ đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.