ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 188

rồi, anh Raxun ạ. Chưa bao giờ tôi phải bỏ một người bạn nào của mình,
nhưng bây giờ thì phải làm thế. Vĩnh biệt”.

Thế là vì chuyện tài năng, hay đúng hơn là vì chuyện không có tài năng,

mà tôi đã mất một người bạn tốt. Người bạn của tôi thực ra là một người
tốt, nhưng ông chỉ không hiểu rằng, không một ai - dù là chủ tịch Hội nhà
văn, dù là Bí thư Đảng ủy hay người đứng đầu chính phủ chăng nữa - cũng
không thể phân phát tài năng như người ta xẻo thịt cừu, khi mọi người đã
ngồi quây quần quanh bàn trước một tảng thịt cừu luộc đang bốc hơi nghi
ngút.

Hay là, khi đi trên những con đường Đaghextan, anh thấy một chiếc xe

bò chở nặng đang leo lên dốc. Người thì cố kéo đằng trước, người thì cố
đẩy từ đằng sau;

Hay là như anh nhìn thấy, một chiếc xe vận tải lớn dùng dây kéo chiếc

“Maxcơvích” nhỏ bé bị sa lầy giữa tuyết;

Hay là, như một chiếc xe ben to lớn, nặng nề chạy chậm rì rì đằng trước

không cho chiếc xe du lịch nhỏ chạy nhanh phía sau vượt lên được - đường
núi quá hẹp, chiếc xe chạy nhanh không thể vượt qua chiếc xe nặng nề
chậm chạp kia được.

Đây, tài năng không phải là chiếc xe bò mà hai người có thể vừa kéo vừa

đẩy; tài năng không phải là chiếc “Maxcơvích” có thể dùng dây lôi đi được;
tài năng không phải chiếc xe bị chắn không vượt lên phía trước được.

Tài năng không cần đẩy đằng sau và không cần kéo đằng trước. Nó tự

mình tìm được đường đi và tự nó sẽ vượt lên phía trước.

Thế mà vẫn có nhiều người hy vọng rằng họ sẽ được đẩy tới hoặc kéo

lên. Đây là một câu chuyện nhỏ, câu chuyện có thể đặt tên:

Tuy hơi già, nhưng có tài. Hồi tôi theo học ở Đại học văn học Matxcơva,

tôi kết bạn với nhiều nhà thơ Nga, cũng là sinh viên của trường. Họ bắt đầu
dịch thơ của tôi. Các bài thơ dịch lần lượt được đăng trên các báo, tạp chí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.