ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 194

anh đã ước mơ dịch tác phẩm “Épghênhi Ônhêghin” sang tiếng Avar. Khi ra
mặt trận, anh cũng mang theo cuốn sách đó.

Cuối chiến tranh, anh bi thương và nằm điều trị tai một quân y viện ở

Matxcơva. Ở đấy anh làm quen với một cô gái người Matxcơva tên là
Maria. Khi vết thương đã lành, anh cưới cô ta và ở lại Matxcơva.

Lên học ở Matxcơva, qua trạm chỉ dẫn địa chỉ, tôi đã tìm đến được chỗ

anh. Tôi rất nhớ anh, và anh cũng nhớ tôi. Maria không ngăn trở cuộc trò
chuyện thân mật, say sưa của chúng tôi. Cả ba chúng tôi ngồi rất lâu bên
chai rượu nồng. Mahômét kể lại thời kỳ ở bộ đội, tôi kể cho anh nghe về
Đaghextan, về những ngọn núi, làng bản quê hương. Tôi đọc những bài thơ
của tôi và của bạn bè tôi, những nhà thơ Avar trẻ tuổi. Sau đó tôi hỏi anh
định dành cả đời mình cho công việc gì.

- Tôi cũng nghĩ ngợi nhiều xem mình nên làm việc gì. Nhưng Maria có

một bà cô, bà cô có người quen thân tên là Iza, một người có nhiều quyền
lực ở Matxcơva. Bà cô tôi thấy tôi đang phải nghĩ ngợi khổ sở bèn nói:
“Việc gì phải nghĩ ngợi cho khổ hở Mahômét! Để tôi nói với Iza, ông sẽ lo
chu tất cho anh”. Quả thật là ông Iza đã kiếm cho tôi một chỗ làm việc khá
tốt ở Viện Hàn lâm khoa học. Bây giờ tôi làm việc ở đấy.

- Thế còn nghề vẽ của anh?

- Ôi dào, đạn nó vẽ lên người tôi thế cũng đủ rồi.

- Còn thơ thì sao?

- Đó là chuyện hồi trẻ, Raxun ạ. Bây giờ tôi đã là người lớn, đứng đắn,

phải tìm cho mình một việc làm nghiêm túc chớ!

- Thế còn “Épghênhi Ônhêghin”?

Anh bạn tôi ra chiều nghĩ ngợi. Rõ là tôi đã chạm phải chỗ đau của anh.

- Sao anh không muốn trở về Đaghextan?

- Thế Maria thì sao?

- Anh đem cô ấy theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.