ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 196

chẳng tác động gì nhiều đến bà. Vì lẽ bà ta không lĩnh thêm được một
kôpếch nào do chỗ ảnh chồng bà treo trong phòng làm việc của tôi.

Có lần bà ta đòi nhà xuất bản phải lập tức in ngay tuyển tập thơ của

chồng bà. Vị giám đốc rụt rè nói lại là kế hoạch xuất bản năm nay đã được
duyệt, rằng số giấy được cấp có hạn thôi, rằng tuyển tập đó có thể in sang
năm...

- Anh là đồ vô lương tâm! - người đàn bà tức giận hét lên! – Chẳng qua

chỉ vì anh sợ mọi người thấy thơ chồng tôi hay hơn thơ anh. Đấy, chính vì
thế mà anh bịa ra với tôi đủ thứ chuyện về kế hoạch, về giấy má. Ồ, tôi nhìn
rõ gan ruột của anh. Tôi không để anh làm thế đâu. Tôi buộc anh phải in
tuyển tập thơ chồng tôi!

Nói xong mấy lời đó, người đàn bà đóng sập cửa nhà xuất bản.

Hai giờ sau, điện thoại bàn giám đốc reo lên. Đầu ống đằng kia nghe rõ

giọng nói của bí thư tỉnh ủy:

- Anh làm ơn làm phúc tìm cách giải quyết dùm cho, - đồng chí bí thư

khẩn khoản, - sao cho người đàn bà này không bao giờ đến chỗ tôi nữa. Tôi
chưa kịp thay kính trên mặt bàn của tôi, bà ta đã đấm vỡ thêm một miếng.

Kết quả là thế nào? Người ta phải loại ra ngoài kế hoạch truyện vừa của

Lép Tônxtôi “Khátgi - Murát” và cuốn thơ dành cho thiếu nhi của Gamzát
Xađax. Thế chỗ hai cuốn đó, người ta đưa vào kế hoạch tuyển tập thơ của
chồng người đàn bà hùng hổ kia.

Tưởng là mọi chuyện đã yên lành. Nhưng ít lâu sau lại nổ ra một vụ ầm ĩ

nữa. Hóa ra trong tuyển tập người ta không để ảnh nhà thơ.

- Toàn là bọn vô lương tâm! - bà vợ nổi tam bành gào lên. - Các anh sợ

rằng mọi người thấy chồng tôi đẹp hơn các anh chứ gì? Chính vì thế các
anh không in ảnh chồng tôi.

- Chết, không phải thế đâu, - giám đốc nhà xuất bản trả lời. – Chẳng qua

là chúng tôi không biết phải in ảnh ai trong cuốn sách này: ảnh chị hay là
ảnh chồng chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.