ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 219

- Bây giờ thì bố thấy đây đúng là tiền của con kiếm ra!

Sangrây bỗng cảm thấy vui vẻ, khoan khoái, ông thấy người khỏe dần và

ít lâu sau thì hết bệnh.

Vậy là chỉ cái gì do chính sức lao động của mình làm ra mới thật là có giá

trị.

Có lẽ thơ cũng vậy thôi. Nếu tự anh phải dằn vặt khổ sở để làm được một

bài thơ thì anh sẽ cảm thấy quý từng chữ, từng dấu phẩy trong đó. Nếu anh
vay mượn hay nhặt nhạnh được ý tứ ngoài đường mà làm ra thơ thì đó
không thể là bài thơ có giá trị.

Nếu muốn ăn cá thật ngon thì hãy đi đến hồ và tự tay bắt nó. Chim ưng

bay ngược gió, cá ưa bơi ngược dòng. Nhà thơ làm thơ khi đón nhận những
cảm xúc mạnh mẽ, những cảm xúc nhiều khi không phải là niềm sung
sướng mà là nỗi đau, Có lần Abutalip đã kể cho tôi nghe một chuyện ý
nghĩa tương tự như vậy.

Câu chyện về những người thợ gồm Bankhar, về những cái vại của họ và

về những người mua xấu tính. Những người làm đổ gốm miền Bankhar xếp
hàng của mình vào những chiếc sọt lớn, chất sọt lên lưng lừa, lưng la rồi đi
đến thành phố để bán. Trên đường, họ gặp mấy chàng trai tinh nghịch ở
làng bên.

- Các bác đi đâu đấy?

- Đi bán đồ gốm đây.

- Giá cả thế nào?

- Thứ nhỏ 20 kôpếch thứ to 5 kôpếch.

- Sao vậy?

- Vì thứ nhỏ khó làm hơn thứ lớn.

Mấy chàng trai tinh nghịch mua hết mấy sọt đầy vại gốm.

- Các anh dùng hàng chúng tôi sẽ thích lắm đây, - mấy người thợ gốm

vừa nói vừa quay lừa trở về lối cũ. - Chúng tôi làm hàng cẩn thận lắm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.