ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 227

Cũng hệt như đôi vợ chồng nào đó bị mất đứa con yêu, ít lâu sau họ lại

sinh được đứa bé khác và cũng yêu đứa bé này không kém, nhưng nó vẫn là
một đứa bé khác, không phải là đứa mà họ đã mất.

Người ta thường nói thơ rất sợ nước. Thơ là lửa, và sáng tác của nhà thơ

là sự cháy lên. Phải rồi, tất nhiên thơ không thể là nước lã. Nhưng cầu trời
phù hộ cho thơ khỏi phải chịu ngọn lửa như bản thảo của tôi đã gặp phải
trong căn phòng khách sạn.

Nhà Abutalíp đã bị mất trộm như thế nào. Tôi cũng không biết chuyện

xảy ra thế nào, vì sao hôm ấy lại không có ai ở nhà và kẻ nào đã lọt vào, chỉ
biết là có lần nhà Abutalíp bị mất trộm. Mọi người vội vã kiểm lại xem mất
những gì: đồng hồ vàng của con gái không còn, nhẫn vàng bị mất, đôi hoa
tai và mấy đồ trang sức không còn. Quần áo, giày dép, bành tô, tiền nong
mất sạch... Vợ của Abutalíp gần như ngất xỉu, con gái ông thì gieo mình
xuống sập khóc nức nở. Còn Abutalíp thì đi sang buồng bên cạnh, ngồi
xuống sàn nhà và bắt đầu thổi kèn zurna.

Bà vợ chạy bổ sang kêu rầm lên:

- Khổ nhục thế mà anh còn thổi kèn ư, chạy đến công an mà báo chứ còn

chờ gì nữa!

- Gì mà khổ! Thơ của tôi vẫn nguyên chỗ cũ. Giấy má của tôi vẫn nằm

nguyên xi trên bàn. Bọn trộm không sờ đến chúng. Thế thì việc gì tôi phải
buồn!

- Ai cần đến cái thứ thơ của anh, lại còn viết bằng tiếng Lắc nữa chứ!

- Ổ, bà không biết gì đâu! Có những người gọi là nhà thơ hẳn hoi thế mà

chỉ chuyên đi ăn cắp thơ người khác. Nhờ trời thơ tôi vẫn còn nguyên, cả
năm trời nay, tôi đã mất bao công sức để làm những bài thơ đó, nếu tôi bị
mất thì đó mới thật là điều khổ sở. Hơn nữa cây kèn zurna cũng không mất.
Thế thì bảo sao tôi lại không mừng mà thổi lên vài bài?

Không để ý đến những tiếng kêu gào của vợ và con gái, Abutalíp tiếp tục

thổi kèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.