ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 235

việc gì khác có ích hơn là làm ra những bài thơ nhạt thếch mà dòng sông có
thể cuốn đi được.

Người ta kể: Khi nhà thơ vĩ đại Makhơmút chết, bố ông trong cơn buồn

cùng cực đã cầm cả va li đựng bản thảo thơ của Makhơmút ném vào lửa.

- Cháy hết đi, cháy hết đi, cái thứ giấy đáng nguyền rủa này, vì mày mà

con trai tao phải chết sớm.

Bản thảo cháy hết nhưng thơ của Makhơmút thì còn lại mãi. Không một

chữ nào trong các bài thơ của ông bị lãng quên. Những bài thơ đó đã sống
trong trái tim mọi người, cả lửa và nước đều bất lực không sao hủy được
những bài thở ấy, vì đó là những bài thơ thật.

Bố tôi cười:

những kẻ sợ mắt kém, nên lên đường bí mật vào đêm khuya;

những kẻ nhét đầy đá vào túi, để mọi người tưởng nhầm là túi đựng bánh

mì;

những người đi săn mang về nhà thịt quạ, chứ không phải gà rừng.

Abutalíp kể cho tôi: Có một anh chàng nghèo rớt mồng tơi nhưng lại

muốn mọi người nhầm tưởng rằng mình giàu có. Ngày nào anh ta cũng ra
đình làng với vẻ mặt tươi cười, thỏa mãn, ria mép bóng nhẫy mỡ cứ y như
là vừa ăn thịt cừu non. Anh chàng nghèo rớt khoe khoang:

- Con cừu non tôi mổ ăn ban trưa thật tuyệt! Thịt nó đậm thật, ngon ghê!

- Anh ta kiếm cừu non ở đâu ra mà ngày nào cũng thịt nhỉ, - dân làng

ngạc nhiên hỏi nhau. - Phải dò la mới được.

Mây chàng trai nhanh nhẹn trèo lên mái nhà và nhìn xuống dưới qua ống

khói. Họ thấy anh ta đang hầm mấy cái xương cừu, vớt váng mỡ nổi bên
trên để bôi lên ria, Sau đỏ anh ta ăn ít rau dền luộc, đó là tất cả những gì có
thể ăn được trong nhả.

Mấy chàng trai nhanh nhẹn tụt xuống đất đi vào nhà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.