ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 245

Bản trường ca vừa dừng. Tấm thảm vừa dệt xong

Nhưng hãy kiên tâm, đừng vội vàng khen ngợi.

Sửa lại từng góc quăn, những đường vân thêu vội

Những sợi chỉ rườm rà chưa cắt hết còn kia!

Bản trường ca đã hoàn thành. Thửa ruộng đã vào xuân.

Đất đã cày tơi, chờ hạt gieo sắp trổ

Nhưng nhìn lại. Ruộng vẫn còn loang lổ

Còn những rãnh chưa liền, còn những hố chưa san!

Cuốn sách của tôi là tấm thảm đã dệt xong và trải ra để lần đầu tiên nhìn

thấy cả tấm. Tôi nhận ra nhiều đường nét không chính xác, những bức vẽ
chưa hoàn chỉnh, đường viền trang trí có chỗ cong queo, nhưng không sao
sửa được những sai sót nữa – tấm thảm đã dệt rồi. Muốn sửa một chi tiết
nhỏ thôi cũng phải tháo cả tấm thảm ra.
Cuốn sách của tôi như chuyến trở về làng quê qua một chặng đường xa
khó nhọc. Đã hai năm rồi, tôi không có nhà. Hai năm rồi, dân làng, bạn bè,
hàng xóm không nghe một tin tức gì về tôi. Và đây, tôi xuống ngựa bên
ngôi nhà đầu làng rồi chậm rãi dắt ngựa đi. Ngọn đèn người phụ nữ miền
núi đặt bên cửa sổ để soi sáng đường tôi đi, bây giờ có thể cất đi rồi. Tôi
đang trở về nhà. Chào tất cả, những người đồng hương thân mến của tôi!
Tôi đang trở về sau hai năm chu du khắp nơi. Qua hai năm ấy, con ngựa đã
già. Mái tóc tôi cũng bạc thêm. Tôi chậm rãi dắt ngựa qua làng và gặp ai tôi
cũng cất tiếng chào.
- Chào anh, - họ đáp lại, - anh Raxun, con trai ông Gamzát đấy à. Bây lâu
nay anh đi những đâu? Mệt chưa? Kiếm được gì không? Mấy cái túi của
anh đựng gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.