ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 248

Cán bộ xuất bản nói: “Một năm nữa ghé lại”. Nhà biên tập thì định thời
hạn trở lại là ba tuần. Nghe thấy thời hạn đó, thậm chí tôi còn mừng là đằng
khác: tôi còn đủ thời giờ để kể cho các bạn vài câu chuyện ngắn.
Rút trong sổ tay. Bố tôi viết hai vở kịch: “Người thợ giầy” và “Đám cưới
của Côđôláp”. Thoạt đầu, bản thảo được đưa cho nhà hát, sau đó đến ban
văn hóa, rồi cuối cùng đến Cục quản lý nghệ thuật Đaghextan. Bố tôi biết rõ
rằng các vở kịch đã đến các nơi đó và từ đó chúng sẽ chẳng ra đâu hết.
Nhưng hóa ra chính ở các nơi ấy, những vở kịch của bố tôi cũng chẳng còn.
Giống như người chăn cừu dù đang đêm xấu trời vẫn đi lên núi tìm
những con bị lạc, bố tôi cũng lên đường đi tìm những vở kịch của mình.
Ở Cục, ông gặp một người suốt ngày chỉ lo về kịch. Người này cũng gọi
là nhà biên tập. Bố tôi nói chuyện với anh ta hơn một giờ và bỗng cảm thấy
hễ bàn tới thời tiết, tới bãi chăn cừu, tới cừu, ngựa, bò thì câu chuyện lập
tức trở nên hào hứng, còn khi nói tới chuyện văn học, chuyện sân khấu thì
bố tôi không sao hiểu nổi anh ta nói gì. Thế mà nhà biên tập nọ vẫn luôn cố
nói tới kịch, ban phát lời khuyên cho bố tôi, chỉ vẽ cách viết thế nào cho
kịch hay hơn. Bố tôi không chịu nổi bèn hỏi thẳng anh ta là ai, học vấn thế
nào, làm gì ở Cục nghệ thuật Đaghextan.
- Học vấn của tôi là ở bậc cao đẳng, - nhà biên tập trả lời không dấu diếm
vẻ hãnh diện. – Còn chuyên môn của tôi là bác sỹ thú y. Bây giờ tôi được
phân công công việc này.
- Nhưng chẳng lẽ các vở kịch của tôi là bò sao mà anh ra sức chữa chạy
cho nó! Tại sao nhà thơ không bao giờ khuyên bảo, chỉ vẽ gì cho các bác sĩ
thú y mà người ta cứ tha hồ chỉ vẽ, khuyên bảo các nhà thơ, khi họ muốn.
Chẳng lẽ cuốn sách của tôi cũng sẽ rơi vào tay một nhà biên tập trước kia
làm thú y và không hiểu biết gì về văn học?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.