ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 291

nói với bầy chim để chúng từ nay đừng có tự khoe khoang, vì chúng tôi,
những người dân vùng núi, bây giờ cũng được uống nước không kém gì
chúng. Ông nói rằng trong khắp mọi ngày hội, ngày cưới ông cũng chưa
từng được nghe âm điệu nào ngọt ngào hơn, thanh khiết hơn tiếng nước
chảy róc rách.
Ông quả quyết rằng không một chú ngựa có nước phi tuyệt đẹp nào lại có
thể có được dáng đi uyển chuyển như ở người phụ nữ đang đi lấy nước.
Ông cám ơn chiếc thuổng, chiếc cuốc, cám ơn những đường ống dẫn, cảm
ơn Cách mạng. Ông nhớ lại thời người ta phải để tuyết tan bên cạnh bếp lò
để trữ nước. Dạo ấy, người phụ nữ vùng cao đã sớm bị còng lưng vì phải
gánh những vò nước quá nặng. Phải rồi, đó quả là một ngày vĩ đại đối với
bố tôi.
Tôi còn nhớ cái nắng tháng bảy ở Makhátkala. Bố tôi bị ốm nặng, bên
cạnh là các bác sỹ với đủ các thứ thuốc men. Ông nói: “Tôi khó chịu lắm.
hàng chục thứ kìm cặp cứ như kéo da thịt tôi về mọi phía khác nhau”.
Ông không uống thuốc, vì cho rằng uống các thứ đó bây giờ đã muộn
màng và vô ích. Thậm chí ông cũng không cho chúng tôi sửa lại gối vì thấy
việc đó chẳng có nghĩa lý gì. Khi ông đã yếu lắm rồi, ông bèn gọi đến và
nói:

- Có một thứ thuốc….mà uống cái đó bố sẽ khỏe hơn…

- Thuốc gì hở bố?

- Ở khe núi Buxráp có một cái giếng nhỏ…Nguồn nước trong…

Chính bố đã tìm ra….Cho bố hớp nước ấy…

Ngày hôm sau, người phụ nữ vùng cao đã mang đến bình nước lấy từ
giếng ấy. Bố tôi uống một hớp rồi nhắm mắt lại

- Xin cảm ơn, bác sỹ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.