ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 295

nào khan nước. Như thế người đời sẽ nhớ nó. Bố nó trước kia, khi được giải
thưởng, cũng đã đem hiến hết tiền để đi tìm những nguồn nước mới. Nơi
nào có nguồn nước, nơi ấy có lối mòn, nơi nào có lối mòn nơi ấy thành con
đường. Ai ai cũng cần đường, người nào cũng cần đường. Không có đường,
con người không tìm ra nhà mình mà lăn xuống vực”.
Bố tôi hay nhắc lại rằng tôi sinh ra vào năm ở Đaghextan người ta đã đào
con kênh dẫn nước đầu tiên. Con kênh chạy từ Xulắc đến Makhátkala.
“Không có nước thì không có sự sống” - Khẩu hiệu ấy được kẻ trên tấm
bảng gỗ, và những người đào kênh đã mang theo khi làm việc.
Nước! Kìa là những vách đá gục xuống, lở ra như có bàn tay ai cường
tráng bóp vụn chúng. Kìa là những dòng nước lao vun vút từ trên núi
xuống, nhảy qua những tảng đá, lao ra từ sau vách núi, réo lên bên những
khe hẹp hệt như những con thú bị thương, êm đềm trôi trên những thung
lũng mầu xanh hiền hòa như bầy cừu non nhỏ.
Bốn dải nước lấp loáng ánh bạc vắt trên mình Đaghextan, bón dòng của
sông Kôixu. Dòng sông Xulắc và Xamur đón chúng tôi như đón những em
gái. Rồi sau đó tất cả những dòng sông Đaghextan ấy đều ôm choàng lấy
biển.
Lửa và nước - là số phận của các dân tộc, lửa và nước - là cha và mẹ của
Đaghextan, lửa và nước - là chiếc túi kép chứa chất tất cả vật báu của chúng
ta.
Các chàng trai và cô gái ở miền Đaghextan thường đến nhà những người
già cả độc thân để làm việc này việc nọ giúp họ. Vậy thì các chàng trai, cô
gái ấy làm việc gì trước tiên? Họ bổ củi để nhóm lửa và mang nước về đầy
chum vại. Những con quạ đen, bằng thứ giác quan nào đấy thật nhạy cảm
đoán nhận được bếp lò nhà ai bị tắt liền bay tới đấyvà bắt đầu kêu lên quàng
quạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.