ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 31

những hình tuyết ấy.

Những bó hoa ấy đã khô héo từ lâu, những hình tuyết kia đã tan từ lâu.

Nhưng những bông hoa Đaghextan, những hình ảnh người dân miền núi
còn sống trong những bài thơ của bố tôi.

Khi tôi mới là một thiếu niên và bố tôi còn sống, có lẩn tôi phải đến làng

Khunzắc. Tôi rời khỏi đường cái lớn, và muốn đi bằng con đường mòn nhỏ
mà bố tôi đã đi. Một ông già trông thấy thế, bảo tôi dừng lại và nói:

- Đường của bố, cháu hãy để nguyên cho bố. Cháu hãy tìm một lối đi

khác, tìm con đường riêng của mình.

Tôi nghe lời cụ già và đi tìm con đường mới. Con đường thơ ca của tôi

thật dài và gồ ghề, nhung tôi đã đi trên đó, hái những bông hoa của tôi, ghép
lại thành bó hoa của tôi.

Chính trên con đường ấy, lần đầu tiên tôi nghĩ đến cuốn sách này.

Bắt đầu nghĩ - cũng thể như hoài thai. Đứa trẻ nhất định ra đời, chỉ cần

nuôi dưỡng nó, như người đàn bà đã mang nặng cái thai trong bụng để rồi
sau đó đẻ nó ra, nhễ nhại mồ hôi, vật vã đau đớn. Nói sang chuyện sách - thì
đó là viết.

Nhưng tên đứa trẻ thì có thể chọn trước khi nó ra đời. Vậy thì tôi sẽ gọi

tên Cuốn sách của tôi thế nào? Liệu tôi có đem tên hoa mà đặt cho nó được
chăng? Hay là lấy tên một vì sao? Hay là đi tỉm trong những cuốn sách
uyên thâm?

Không, tôi sẽ không đặt yên cương của người khác lên con ngựa của

mình. Tên chọn từ đâu khác chỉ có thể là tên tục, tên lóng chứ không thể là
tên.

Tất cả là thế. Nhưng nếu đi tìm đầu đề thì anh cần xuât phát từ nội dung

mà anh muõn đặt vào trong cuốn sách, cần xuất phát từ mục tiêu mà anh đã
tự đặt cho mình, Hãy chọn mũ theo đầu, chứ không phải làm ngược lại.
Chiều dài của sợi dây đàn tùy thuộc vào chiểu dài cây đàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.