ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 326

tự hào có biển, hay biển tự hào có người miền núi bên mình?
Khi tôi nhìn thấy biển, nghĩa là tôi nhìn thấy cả thế giới. Khi biển nổi
sóng to gió lớn, có cảm giác cả thế giới này tiết trời bất an và giông bão.
Khi biển im lặng, có cảm giác rằng khắp nơi đều thanh vắng.
Từ lúc còn là một chú bé tôi đã đến với biển, lần theo con đường mòn
ngoằn ngoèo thoai thoải hạ thấp dần bên sườn núi. Từ dạo ấy, cửa dổ nhà
tôi bao giờ cũng hướng về phía biển. Và cửa sổ của chính miền Đaghextan
cũng nhìn về phía đó.
Khi không nghe thấy âm thanh biển, khó khăn lắm tôi mới ngủ được.

- Còn người, hỡi Đaghextan, sao người không ngủ?

- Sóng biển không rì rầm, không thể nào ngủ được

Mầu sáng rực rỡ, chúng ta thường nói “rực rỡ như biển”. Âm thanh náo
động, chúng ta thường nói “Ầm ào như biển”. Những đồng lúc rộng mênh
mông, chúng ta thường ví “bát ngát như biển khơi”
Trí tuệ và tâm hồn sâu sắc chúng ta cũng nói “sâu thẳm như biển”
Đến cả bầu trời trong xanh đôi khi chúng ta cũng nói “xanh ngắt như biển
khơi”
Khi con bò cái của nhà cho thật nhiều sữa, mẹ tôi thường gọi nó là “biển
của tôi”
Tôi nhớ lại mẹ tôi thường đứng ngoài ban công, tay cầm chiếc bình đựng
kem tươi. Bà đang ép để làm bơ: lúc ấy chúng tôi đang chơi đùa quanh bà.
Trên cổ chiếc bình nọ có quàng một chiếc vòng làm bằng ốc biển.
- Làm thế thì sẽ được nhiều bơ hơn, các con ạ, - mẹ tôi giải thích. Mẹ tôi
còn nói rằng những con ốc biển ấy còn giúp cho người ta tránh được những
cặp mắt xấu xa.
Dải ngực đá miền Đaghextan cũng đã được trang sức bằng chiếc vòng kết
từ ốc biển, chiếc vòng kết từ những tảng đá dọc biển, chiếc vòng của những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.