ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 397

Người ta còn kể lại rằng ngày xưa có lần lãnh chúa vùng Khunzắc cử

thám tử của mình đến làng Giđatli nghe xem ở đấy người ta nói gì với nhau
trong đình làng và ngoài chợ, để biết dân làng Giđatli đang nghĩ gì.
Thám tử trở về sớm hơn dự định.
- Biết cả rồi sao?
- Thưa lãnh chúa, chẳng biết gì hết ạ.
- Sao lại thế?
- Mỗi người nói một thứ tiếng. Ngôn ngữ của họ tôi không sao hiểu được.
Một người vùng núi đến chợ làng Anđi để mua áo khoác ngoài. Trông
thấy áo ưng ý, anh ta mon men bước lại gần và bắt đầu mặc cả. Mặc cả đi
mặc cả lại một lúc thì bỗng thấy người bán sổ với nhau hàng tràng bằng thứ
tiếng Anđi. Người mua áo bèn nói:
- Vì tôi là người mua nên cần phải nói thứ tiếng tôi hiểu.
- Ừ, thì chúng tôi sẽ nói cho anh hiểu chừng nào anh bằng lòng với giá
chúng tôi đặt.
Nói cho công bằng thì xưa nay người Anđi chưa bao giờ chịu thiệt trong
khi mua bán.
Một chàng thanh niên miền cao phải lòng một cô gái đẹp
Anh quyết định viết cho nàng ba chữ thiêng liêng: “Anh yêu em” - nhưng
không phải trong thư, mà ở nơi người con gái ấy đi qua và ở những nơi cô
ta có thể thấy lời tỏ tình của anh: ở vách đá, trên con đường mòn dẫn đến
nguồn nước, trên tường nhà cô, trên cây đàn panđur của mình. Nếu chỉ thế
thôi thì cũng chưa thành tai họa. Nhưng chẳng dè chàng trai nọ lại nảy ra dự
định ghi ba chữ đó bằng tất cả các thứ tiếng có ở Đaghextan.
Nhằm đạt được mục đích đó, anh lên đường. Anh nghĩ rằng cuộc hành
trình sẽ không lâu, nhưng không ngờ ở mỗi làng người ta lại nói ba chữ ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.