ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 416

Tất nhiên là sẽ tốt hơn khi mọi người dễ dàng hiểu nhau ngay từ lời đầu
tiên. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, nhiều việc chúng ta sẽ đỡ tốn công sức
hơn. Nhưng theo tôi không có gì đáng ngại nếu trong một gia đình có nhiều
con cái. Bố mẹ cần đều quan tâm tới từng đứa con. Chỉ hãn hữu lắm mới có
kẻ than thở rằng mình có quá nhiều con.
Một số người nói: “Ở ngoài vùng Đécbent này thì còn ai cần đến thứ
tiếng của chúng ta nữa? Đằng nào thì cũng chẳng ai hiểu chúng ta”
Một số người khác lại nói: “Quả khỏi đèn Arakan thì tiếng nói của chúng
ta cũng có thể như là vô dụng!”
Một số khác nữa thì than vãn rằng: “Các bài ca của chúng ta thậm chí
chẳng bay tới được biển”.
Nhưng thật ra thì những người đó đã hơi vội đưa tiếng nói của mình vào
kho lưu trữ.
Câu hỏi: Ông có thể nói gì về sự đoàn kết?
Abutalíp: Sự đoàn kết chỉ có nghĩa giữa những người khác nhau hoặc xa
lạ với nhau thôi. Giữa những người anh em ruột thịt thì từ đó không cần
thiết.
Câu hỏi: Vậy thì để anh em ruột nói chuyện với nhau cần phải có một
tiếng nói chung chứ?
Abutalíp: Chúng tôi có thứ tiếng đó
Câu hỏi: Tiếng nào vậy?
Abutalíp: Thứ tiếng mà vây giờ chúng ta đang nói với nhau đây. Đó là
tiếng Nga. Thứ tiếng đó người Avar, người Đarghin, người Lêzghin,
Kumức, Lắc, Tát..đều hiểu cả. (Ông chỉ lên chân dung Lécmôntốp, Puskin,
Lênin). Có những con người ấy, chúng tôi hiểu nhau dễ dàng.
Câu hỏi: Tôi có đọc tác phẩm gồm 2 tập của Raxun Gamzatốp. Ở tập thứ
nhất trong bài thơ “Tiếng mẹ”, ông đã ca ngợi tiếng Avar của mình. Rồi ở
tập thứ hai, trong một bài thơ cũng với đầu đề như vậy, ông lại ca ngợi tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.