ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 463

- Chị Patimát ạ, em sẽ làm tất cả, làm tất cả, - nàng nói xong và bỏ đi
Về đến buồng mình, nàng ngã gục xuống thảm. Mới đầu nàng khóc lóc
thảm thiết, rồi sau đó cất tiếng hát đau buồn. Samin bước tới
- Nàng làm sao vậy, Suainát?
- Thưa thủ lĩnh chàng hãy cho em về với bố mẹ
- Sao?
- Em phải quay về
- Sao thế? Nàng nói gì vậy? Chính nàng đã cự tuyệt không về, còn bây
giờ thì ta không thể để nàng đi.
- Samin, chàng hãy cho em về. Em chẳng thể nào làm khác được.
- Chắc nàng bị ốm rồi
- Em muốn chàng được gặp lại Giamalutđin
- À, hóa ra là thế. Nàng không được đi đâu hết. Suainát ạ. Ta sẵng lòng
không gặp lại con trai ta, nếu muốn gặp nó ta phải chịu mất nàng. Nếu nó
quả là con trai ta thì tự nó sẽ tìm được đường về với mẹ, với quê cha đất tổ.
Ta không thể đi gặp con trên con đường phải trả giá bằng nàng. Ta sẽ tìm
được đường đi tới nó xứng đáng với ta và với con ta. Tốt hơn là nàng
hãydắt con ngựa của ta tới đây.
Suainát dắt ngựa của thủ lĩnh từ ngoài cổng vào. Nàng lấy chiếc toi treo
trên tường xuống và đưa cho chồng.
Trong mọi lần hành quân, trong mọi chuyến chu du - ở Đaghextan, ở Pê
téc bua, ở Caluga, và miền Ả Rập - cho đến tận cuối đời, không lúc nào
nàng Suainát rời thủ lĩnh Samin. Cho đến bây giờ người ta còn kể lại bao
chuyện huyền thoại về người phụ nữ tuyệt vời ấy.Cuối cùng thì nàng cũng
giúp cho Giamalutđin gặp lại được người cha. Nhưng đó lại sang chuyện
khác rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.