ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 492

bình chứa mực, nước mưa là mực, mặt đất là giấy, cỏ cây và hoa lá - khác
nào những mặt chữ, còn chính ngọn núi cao thì như đã nghiêng mình bên
trang sách ấy mà đọc. Những tia sáng mặt trời hồng đã là những chiếc bút
chì. Chúng đã viết lên vách đá lịch sử đầy rẫy những lầm lạc của chúng tôi.
Thân mình người đàn ông là bình chứa mực, máu là mực, dao găm là cái
bút chì. Và lúc ấy cuốn sách của sự chết chóc đã được viết nên, ngôn ngữ
của nó mọi người đều hiểu, không cần ai phải dịch.
Nỗi bất hạnh của người phụ nữ là bình chứa mực, nước mắt là mực, gối
là trang giấy, và lúc ấy cuốn sách của nỗi đau khổ đã được viết nên, nhưng
nào có ai xem được; người phụ nữ miền cao không muốn ai nhìn thấy nước
mắt của mình.
Sách và chữ viết …Đó là hai vật báu mà vị sứ giả phân phát tiếng nói nọ
đã quên ban cho chúng ta.
Sách là cách cửa sổ mở trong ngôi nhà, thế mà chúng tôi lại bị ngồi trong
bốn bức tường kín mít…Từ cửa sổ đã có thể nhìn thấy những khoảng trời
đất, biển bao la và những con tàu tuyệt vời lướt đi trên sóng nước. Chúng ta
đã giống những con chim chẳng hiểu vì lẽ gì lại ở lại mùa đông và vào ngày
băng giá gõ mỏ vào cửa kính xin trú nhờ chút ấm áp. Những cặp môi nóng
bỏng, héo khô vì khát của người miền núi…Những cặp mắt đói thèm, cháy
bỏng của chúng ta.
- Nếu chúng ta biết dùng giấy bút thì chắc đã chẳng phải cẩm đến dao
găm nhiều thế.
Chúng ta chưa từng bao giờ chậm muộn khi phải đeo kiếm lên mình,
thắng yên cương ngựa, nhảy lên mình nó, phi ra bãi chiến trường. Trong
chuyện này chúng ta chẳng hề có ai thọt chân, điếc tai, mù mắt. Nhưng
chúng ta đã quá muộn màng trong việc sử dụng những con chữ bé nhỏ
tưởng chừng như vô nghĩa. Thế mà mọi người đều biết rằng: kẻ nào trí tuệ
bị què quặt thì đến gậy vùng Unxukun cũng chẳng giúp ích được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.