ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 66

tưởng rằng cách phát âm gay gắt, căng thẳng như vậy đối với âm ấy sẽ gây
được nhiều ẵn tượng hơn.

Mỗi lần sửa cách đọc của tôi, bố tôi đều nói:

- Con cứ tưởng mỗi chữ là một hạt dẻ có thể lấy răng mà cắn vỡ sao?

Hay là mỗi chữ giống như củ tỏi có thể bỏ vào cối đá mà giã sao? Hay là
mỗi chữ là một thửa đất khô đẩy sỏi đá để cần phải ráng sức đẩy lưỡi cày
xuống mà cày xới sao? Con hãy đọc từng chữ thật nhẹ nhàng, không phải
cố sức, sao cho hàm răng con không phải xít lại, đập vào nhau!

Tôi lại đọc lại, nhưng vẫn không sửa được thói quen. Lúc ấy mẹ tôi đang

đứng rìa ngoài mái nhà. bố tôi gọi mẹ tôi:

- Bà xuống mà dạy nó!

Mẹ tôi phát âm những chữ khó đối với tôi giống như bố tôi đã phát âm.

- Con nghe thấy chưa? Bây giờ thi đọc đi.

Tôi lại đọc sai như trước.

- Xì, - bố tôi nổi cáu. - Có lần tao đã lấy chổi phất trần quất một thằng vì

tội làm hỏng lời nói. Nhưng với con tao thì biết làm thế nào?

Ông bực bội bỏ cuộc họp ra về,

Bố tôi đã đánh anh chàng phả rối như thế nào. Hôm đó là một phiên chợ

mùa xuân. Mùa xuân, như ta biết đấy, những thứ thu hoạch được của vụ
trước thì sắp hết mà thu hoạch vụ mới thì chưa đến. Về mùa xuân, mọi thứ
ở chợ đều đắt hơn mùa thu, thậm chí các thứ nồi niêu cũng đắt, mặc dù đó
không phải cây mọc ngoài đồng.

Bố tôi, lúc ấy còn trẻ, định đi ra chợ. Người hàng xóm gửi ông 20 kôpếch

và nhờ ông mua một cái chổi phất trần.

- Nếu mua rẻ hơn thì tiền thừa anh cứ giữ lại, - người hàng xóm dặn dò

bố tôi. Với lời dặn dò ấy, bố tôi đi ra chợ.

Một lúc sau ông tìm thấy người bán chổi lông và tiến lại mua. Mọi người

đều biết, ở các chợ phương Đông lần nói giá đầu tiên không có nghĩa gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.