ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1129

Nâng bàn tay hứng lấy một cánh hoa đào rồi lại nghiêng tay đi để cho

nó theo gió bay xuống đất, Nam Hoa cảm thấy vận mạng của cô cũng giống
hệt như cánh hoa này, hoặc tệ hơn là phiến lục bình trôi nổi ngoài kia.

Nam Hoa không hề cảm thấy có chút ghen tỵ nào mà ngược lại, cô càng

cảm thấy hâm mộ Sở Lăng Thường hơn. Có một nam tử có thể vì mình
trồng tới mười dặm hoa đào, cuộc đời này coi như không còn gì đáng tiếc.

Trong đầu cô lúc này lại thoáng hiện lên một hình bóng quen thuộc.

Hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nhớ nhung xuống tận đáy lòng, vừa

xoay người thì Nam Hoa đã thấy hình bóng mà mình vẫn luôn khắc ghi
trong đầu ở ngay phía sau khiến cô kinh ngạc tròn xoe đôi mắt, bước chân
lại một lần nữa sững lại.

Cô dường như đã biến thành một kẻ đầu gỗ, đứng đờ ra một chỗ, nhìn

người đó nhưng hô hấp lại dần trở nên dồn dập.

Dạ Nhai Tích cũng đứng dưới ánh đèn chập chờn, những tia sáng nhàn

nhạt phản chiếu khiến gương mặt anh tuấn của Dạ Nhai Tích càng có thêm
vẻ huyễn hoặc dị thường, như thể người từ một thế giới khác tới nơi này.
Một thân trường bào trắng tinh càng khiến cho Dạ Nhai Tích có phong thái
siêu phàm thoát tục, có thể cảm giác trên người Dạ Nhai Tích không có lấy
một chút tình cảm dư thừa nào ngoài ánh mắt vẫn cực kỳ an tĩnh lặng lẽ đặt
trên người Nam Hoa công chúa.

Thời gian, trong nháy mắt như ngưng lại.

Một nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng Nam Hoa, giống như nửa đêm

tỉnh mộng thấy người gần trong gang tấc nhưng lại giống như xa cách
nghìn trùng.

Đem nỗi đau trong lòng che dấu đi, Nam Hoa khẽ chớp nhẹ hàng mi,

hướng về phía Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng thi lễ, rồi tiếp tục theo đường mòn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.