ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1131

Nhìn chiếc khăn trong tay Dạ Nhai Tích, có một khoảnh khắc, Nam Hoa

rất muốn đem bàn tay mình giao cho Dạ Nhai Tích, để huynh ấy siết tay
mình thật chặt, cả đời không buông ra. Cố gắng thu lại sự rung động trong
lòng, cô nhẹ giọng nói, “Có những cố nhân có thể gặp, có những cố nhân
lại không thể, người đã không thể làm theo ý mình thì sao còn có thể gặp cố
nhân đây? Đêm đã khuya, công tử nên đi nghỉ cho sớm!”

Ánh mắt chỉ dám dừng tới trước ngực Dạ Nhai Tích bị Nam Hoa vội vã

thu lại, không dám tiếp tục nhìn lên nữa. Cô không dám nhìn vào đôi mắt
Dạ Nhai Tích lúc này, nhưng cho dù không nhìn, cô vẫn biết đôi mắt ấy mê
hoặc người ta đến nhường nào, nó tinh khiết tựa như đóa sen thánh khiết
nhất, lại tỏa ra tình ý sâu kín.

Nhưng cô không thể nhìn, cũng không dám nhìn.

Dứt khoát xoay người rời đi, bỏ lại chiếc khăn trong lòng bàn tay Dạ

Nhai Tích. Một trận gió đêm thổi qua, Nam Hoa khẽ nâng tà váy nhẹ bước,
những cánh hoa theo gió cuốn đi vô tình lại rơi dưới bước chân cô, rồi theo
đó bể nát tỏa ra mùi hương man mác, giống như số mạng nó đã định sẵn
như vậy.

Dạ Nhai Tích siết lấy chiếc khăn, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng xinh

đẹp thanh lệ kia, một nỗi bi thương không cách nào ức chế khẽ bật ra khỏi
hô hấp của Dạ Nhai Tích, đôi mắt cũng dần trở nên nhòe đi mang theo sự
ảm đạm đến thê lương…

***

Một biệt phủ nằm ở ngoại biên hoàng thành…

Hai chiếc đèn lồng đỏ nhẹ nhàng lay động phía trên khung cửa, chiếu

lên đôi sư tử đá lớn đứng sừng sững hai bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.