ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1214

Một lúc lâu sau, Nam Hoa quay đầu nhìn về phía Dạ Nhai Tích, nhẹ

giọng nói, “Công tử dẫn tôi tới nơi này chỉ để ngắm phong cảnh sao?”

Dạ Nhai Tích là người tiêu dao tự tại, dường như có thể hoá thành cơn

gió bay đi bất cứ lúc nào. Mặc dù trái tim Nam Hoa đang rung động cực kỳ
mãnh liệt, nhưng cô biết càng rung động thì bản thân sẽ càng cảm thấy
nặng nề cùng đau đớn.

Dạ Nhai Tích cũng nhìn ra sự mâu thuẫn ẩn chứa trong đôi mắt Nam

Hoa. Khẽ cười nhẹ một tiếng, bước lên đứng song song với cô, cây quạt
trong tay Dạ Nhai Tích cũng xoè ra, nhẹ nhàng đong đưa, “Nơi này gọi là
hồ tình nhân, là nơi đẹp nhất ở Hung Nô này.”

Hồ tình nhân?

Tận sâu thẳm trong lòng, Nam Hoa thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này.

Nơi này quả thực xứng với danh hiệu đó.

“Dạ công tử đi khắp bốn phương, xem ra cũng hiểu khá rõ về Hung

Nô.” Nam Hoa khẽ lên tiếng đáp lại.

Dạ Nhai Tích nhìn Nam Hoa hồi lâu rồi trầm giọng nói, “Đi khắp bốn

phương thì cũng chỉ có một thân một mình, cho dù phong cảnh có đẹp hơn
nữa cũng không có người chia sẻ. Linh nhi…” Dạ Nhai Tích kéo tay Nam
Hoa, nhìn thẳng vào mắt cô, “Nàng có bằng lòng làm người cùng chia sẻ
mọi thứ với ta hay không?”

Lời đề nghị táo bạo này khiến Nam Hoa giật mình ngẩng đầu lên, mở to

đôi mắt nhìn Dạ Nhai Tích.

Dạ Nhai Tích vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trên môi, nụ cười đó cũng

như biển hoa trắng muốt phía sau, êm ái vô hại nhưng lại dễ dàng in sâu
trong trái tim người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.