ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1308

thường. sao có thể mới một buổi tối mà đã mệt mỏi đến không chịu nổi như
vậy?

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua tay Hổ Mạc, thấy vết thương chói

mắt ở cổ tay thuộc hạ mình thì mi tâm Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu lại,
“Hổ Mạc, tay ngươi bị sao vậy?”

Sở Lăng Thường cũng theo đó nhìn qua thì không khỏi cảm thấy sững

sờ…

Hổ Mạc nhìn về phía Thanh Tụ, có chút tức giận trừng mắt nhìn nha

đầu này một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, cung
kính trả lời, “Bẩm thái tử, tay của thuộc hạ bị sói hoang cắn phải.”

“Ngươi nói ai là sói hoang?” Thanh Tụ lập tức phát hoả hùng hổ đi tới,

vừa muốn tiến lên lý luận liền bị Sở Lăng Thường kéo trở lại, khẽ quát,
“Thanh Tụ, sao em có thể nghịch ngợm như vậy?”

Thanh Tụ hơi chu môi, hướng về phía Hổ Mạc hung hăng trợn mắt.

Sở Lăng Thường cùng Hách Liên Ngự Thuấn đưa mắt nhìn nhau, khẽ

lắc đầu cười khổ.

***

Khi Sở Lăng Thường theo Hách Liên Ngự Thuấn đạp qua màn tuyết

trắng tới tận nơi cuối của rừng trúc thì quả nhiên nhìn thấy có một tịnh xá
với kiến trúc rất đẹp ở đó.

Khu tịnh xá này được bao quanh bởi dòng sông, có cây cầu bắc qua

thẳng hướng tới rừng trúc. Sở Lăng Thường nhìn mà mê mẩn, toàn bộ nơi
này đều được xây dựng bằng trúc. Tiền viện, hậu viện cùng với hàng rào
mỗi một chỗ đều tinh xảo khiến người ta không cách nào rời mắt. Nàng khó
tin đi về phía trước, lại thấy căn tịnh xá này quả nhiên được xây uốn lượn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.