rất hiếm khi tuyết rơi, cho nên khi tuyết rơi lớn như vậy, bước chân của Dạ
Nhai Tích cũng chậm lại, khiến cảm giác bông tuyết lướt trên da thịt giống
như tà áo một nữ tử vừa nhẹ lướt qua.
Bất giác, Dạ Nhai Tích lại nghĩ tới Nam Hoa, nhớ đến đôi mắt đầy sự xa
cách cùng với vẻ lặng lẽ không cách nào chạm đến.
Yêu một người sao lại khổ cực đến vậy?
Dạ Nhai Tích không hề biết sẽ còn phải đau khổ đến khi nào, nhưng
mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Nam Hoa thì
trong lòng đã cực kỳ ấm áp.
Đẩy cánh cửa điện, vừa muốn cởi bỏ áo choàng, lại cảm nhận được bên
trong phòng có gì đó rất lạ, Dạ Nhai Tích liền bước nhanh vào trong phòng
ngủ, chỉ trong nháy mắt bước chân cũng sững lại. Bên trong phòng, Nam
Hoa công chúa run lẩy bẩy ngồi ở đó, trên người chỉ có một bộ y phục
mỏng manh, ngay cả áo choàng cũng không có. Thấy Dạ Nhai Tích trở lại,
ánh mắt Nam Hoa hiện rõ vẻ chấn động, ngay sau đó lại cúi đầu, bàn tay
nhỏ bé xoắn lại với nhau.
Dạ Nhai Tích cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Nam Hoa, trong lúc nhất
thời đứng đờ ra đó.
Hai người, một ở bên trong, một ở bên ngoài phòng, đưa mắt nhìn nhau
hồi lâu.
Không biết đã qua bao lâu, Nam Hoa công chúa đứng lên, hướng về
phía Dạ Nhai Tích bước tới, bước chân lộ ra chút nặng nề, lại có chút thận
trọng. Dừng lại trước mặt Dạ Nhai Tích, đôi môi đỏ mọng của Nam Hoa
hơi run run, yếu ớt thốt ra một câu, “Huynh có thể dẫn tôi đi không? Rời
khỏi hoàng thành, rời khỏi Hung Nô.”