ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 531

Xanh xanh đai lưng, tương tư dai dẳng, lâu không gặp người, người nỡ

buông xuôi?

Ngày nhớ đêm trông, bên tường cao vợi, không thấy một ngày, như ba

tháng đợi

Phù dung hoa nở, đừng hái lá non, chẳng thấy niềm vui, chờ trong hy

vọng

Đợi đến hoa rơi, cô tịch không người, người đi không về, mình ta ngóng

đợi

(Ghi chú: Bài ca phú này gồm 6 câu xuất phát từ Kinh Thi, trong đó 4

câu được trích gần như nguyên bản, trong đó câu “Phù dung hoa khai, mạc
trích tử diệp” là dựa theo Tống từ và Đại Hán ca phú để cải biên.)

Viết xong mấy câu này, nàng nhẹ nhàng buông bút lông xuống, than nhẹ

một tiếng. Xem ra nữ tử yêu hoa phù dung này không còn ở đây từ lâu. Hoa
tuy có cả trăm loại nhưng đại đa số đều nở vào hai mùa xuân, hạ. Phù dung
thì lại khác, loài hoa này không muốn tranh đua với hoa cỏ mùa xuân, cũng
không sánh bằng hoa mùa hạ nên chỉ nở vào mùa thu. Cho nên khi khắp
nơi tràn ngập sắc vàng thì hoa phù dung kia tựa như một khối băng không
tỳ vết, như một miếng ngọc sáng chói nở rộ giữa trời đất, độc chiếm tinh
hoa nhật nguyệt.

Phần lớn nữ tử thích hoa phù dung đều là người có tính tình thanh nhã,

không muốn tranh đoạt tình cảm với người khác cho nên chỉ lựa chọn lẳng
lặng ở một chỗ vượt qua ngày tháng, hy vọng có một ngày sẽ khiến người
mình yêu thương chú ý, một lần nữa đạt được tình cảm chân thành.

Nhưng nam nhân trong thiên hạ có mấy ai chung tình? Thê thiếp thành

đàn, có người mới quên người cũ đã là chuyện không có gì lạ. Bởi vậy, nữ
tử kia mới dùng đóa phù dung để biểu hiện chính bản thân mình, để bày tỏ
sự tiếc thương cùng bất đắc dĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.