ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 979

Sự thô ráp cùng ấm áp từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng len lỏi tận nơi sâu

thẳm trong lòng Sở Lăng Thường. Ngước mắt nhìn hắn, nàng không kìm
lòng được lại nhẹ giọng nói, “Ngươi không thể thiện lương một chút sao?”

Vừa rồi nàng còn ngỡ mình vừa thấy ma quỷ, khiến nàng bất giác nhớ

lại hôm mình bị bắt, hắn ở trên chiến mã cao lớn nhìn xuống nàng, vẻ mặt
cũng tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy.

Lời của nàng lộ ra chút oán giận nhưng lại khiến khoé môi Hách Liên

Ngự Thuấn hơi giật lên. Nét hắc ám trong đáy mắt hắn cũng chậm rãi tản
đi, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng cùng yêu thương vô hạn.

“Yên tâm, ta sẽ không đối với nàng như vậy!” Câu nói này của hắn

dường như là một lời hứa hẹn với nàng.

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy nơi cổ họng có chút khô nóng, một cảm

giác chua xót cũng chậm rãi khuếch tán. Khẽ than nhẹ một tiếng, nàng yếu
ớt đáp lại, “Cô ấy là vương phi của ngươi!”

“Vậy thì sao?” Hách Liên Ngự Thuấn vẫn vô cùng bình thản.

Sở Lăng Thường thực sự ngạc nhiên, lại lần nữa ngước mắt nhìn hắn.

Hách Liên Ngự Thuấn lại nở nụ cười, so với vẻ lạnh lùng ma quỷ lúc

trước thì nét mặt hắn hiện giờ thực sự là hai thái cực đối lập. Khẽ vuốt ve
gương mặt nhỏ nhắn, lại sủng nịnh đưa tay khẽ véo má nàng như thể trừng
phạt một đứa nhỏ vừa mới nói sai, hắn cười nhẹ, “Sự khoan dung của nàng
khiến ta cảm thấy mình thật thất bại!”

Sở Lăng Thường có chút khó hiểu, mi tâm cũng hơi nhíu lại lộ rõ sự

nghi hoặc.

Nụ cười yếu ớt lại lần nữa ngưng tụ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn,

“Ta rất muốn tìm thấy trên gương mặt nhỏ nhắn này của nàng một chút dấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.