ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 144

Lệ Thanh Quận Chúa nhíu mày: “Nếu vết thương không nặng, tại sao

hắn lại không trở về để chỉnh lý lại quân đội?”

Ta nói ngay: “Trước tiên, hắn thấy nàng và Hắc Quả Phụ đều muốn tạo

phản, nên hắn muốn chờ đến thời cơ tốt nhất, rồi mới ra tay thu thập các
người. Điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn sợ ta, nói một cách chính xác
hơn, hắn đang sợ cái mà ta đang đại diện, đó chính là “Dị Vật” tại Phế Tích
thần bí.”

Ánh mắt Lệ Thanh Quận Chúa lộ rõ nét sợ hãi đối với Đại Nguyên Thủ,

không có ai hiểu rõ thủ đoạn tàn ác của Đại Nguyên Thủ đối với kẻ làm
phản hơn Lệ Thanh cả.

Ta không để cho Lệ Thanh có thời gian suy nghĩ, tiếp tục dồn ép: “Nếu

ta chết đi, Đại Nguyên Thủ sẽ không còn trở ngại lớn nhất về mặt tâm lý.
Lúc đó, nàng và những tướng lĩnh của nàng, đã từng có thời gian dài sống
dưới ách thống trị dâm uy của hắn, trước mặt hắn, như chưa đánh đã chịu
thua, hậu quả chắc nàng có thể tưởng tượng được. Ta có thể đứng dậy được
chưa?”

Lệ Thanh Quận Chúa nhìn ta đăm đăm.
Ta chậm chậm, chầm chậm rời khỏi cơ thể ấm áp của Lệ Thanh, ánh mắt

của nàng biến đổi liên tục, lúc thì ôn nhu uyển chuyển, lúc thì lạnh lẽo vô
tình, nhưng ngón tay út đặt trên cổ ta không lúc nào rời ra.

Đây là thời khắc quan trọng nhất.
Ta từ từ rời hẳn thân thể Lệ Thanh. Nàng thở dài, ngón tay rời khỏi cổ

ta, nước mắt tuôn rơi.

Ta cũng không biết đó là tư vị gì nữa.
Lệ Thanh đứng dậy, gỡ bỏ móng tay có tẩm thuốc độc rồi quăng đi, dịu

dàng mặc y phục cho ta, nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc, nếu thiếp có hài tử, thì
chàng đối xử với thiếp như thế nào?”

Đây cũng là một câu hỏi không dễ trả lời.
Ta đeo Ma Nữ Nhận vào vai, nói: “Nàng hãy chọn nó một cái tên thật

hay!”

Lệ Thanh Quận Chúa nghiến răng nói: “Lan Đặc, thiếp yêu chàng,

nhưng thiếp cũng hận chàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.