ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 817

Ta thở dài một hơi, vừa muốn nói đại ra một cái tên thì Cự Linh, hảo

bằng hữu của Chiến Hận cười hì hì đáp: "Công tử của chúng ta chính là
'Thiên hạ đệ nhất tình thánh' Ái Đạm Như Liễu (yêu Đạm Như rồi)."

Tất cả mọi người trong sảnh đều ngây ngốc. Bất quá, nhìn thấy khí thế

như kình thiên cự tháp của Cự Linh, ngay cả mấy tên đại hán bên cạnh
Vinh Đạm Như cũng không dám tùy tiện chửi mắng. Huống chi sáu người
chúng ta, ai cũng có thể nhìn ra chẳng phải là loại "tốt đẹp” gì.

Vinh Đạm Như giống như không cho rằng chúng ta muốn gây sự nói:

"Ây! Tên của vị công tử này có hai chữ tương đồng với Đạm Như, thật là
thú vị. Bất quá, ngài có thể chứng minh cái danh hiệu tình thánh của mình
hay không thì còn phải xem có thể đổ thắng thiếp không đã."

Chúng ta hơi ngạc nhiên. Trên mặt Chiến Hận lộ ra thần sắc đồng tình:

"Tình thánh công tử, xem ra ngài không muốn đổ cũng không được rồi."

Ta cười đến rung người, hào khí dâng lên, tay phải giữ lấy lan can mượn

lực rồi nhảy thẳng xuống dưới. Người bên dưới đều vội vàng tránh ra. Ta
dụng lực uốn người một cái, lăng không lộn nhào hai cái, hai chân đã đứng
bên cạnh đổ bàn. Lại bước thêm bước nữa đã ngạo nghễ đứng bên cạnh
bàn, chính diện đối mặt cùng Vinh Đạm Như đang ngồi nhàn nhã bên kia.

Vinh Đạm Như bên ngoài có vẻ như không có chuyện gì, nhưng vẻ kinh

dị lộ ra trong mắt lại không thể giấu được ta.

Ta ngồi ở chiếc ghế đối diện nàng, mỉm cười: "Chơi lục sắc cổ nhé. Ta

mua ba viên phương cổ toàn là màu hồng, màu sắc của thái dương, chỉ có
thái dương mới có thể hình dung được vẻ mỹ lệ của nàng."

Mấy người Chiến Hận trên các đều vỗ tay ngạc nhiên kêu lớn, tán dương

ta quả thật là tình thánh danh bất hư truyền. Mấy tên tiểu tử này càng đùa
nghịch càng trở lên phong cuồng. Không biết có phải do hai người Chiến
Hận, Cự Linh ở nơi sơn dã đã lâu hay không mà dã tính khó bỏ như vậy.

Vinh Đạm Như hướng về phía ta lộ xuất nụ cười động nhân, tiếp lấy một

cái hộp tròn mà thủ hạ đưa cho nàng, nhẹ nhàng lắc lắc một chút rồi nói:
"Ngài đoán xem bên trong có bao nhiêu viên phương cổ?"

Ta mỉm cười đáp: "Nàng không cần cố ý thua ta, bởi vì cho dù ta có nói

sai nàng cũng có thể nói là ta đúng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.